Bạch Mã Tự 1
Anh Vũ quán đã mở cửa lạị Tuy phố chợ không còn khách thương hồ qua lại như xưa, nhưng dân tỵ nạn bốn phương đổ về, khiến bến Anh Vũ đông nghẹt thuyền bè đủ loạị
Dân tỵ nạn cắm lều dựng trại trên những bãi hoang bên sông, cảnh sinh hoạt vô cùng hỗn độn. Trộm cướp xảy ra hàng ngàỵ
Anh Vũ quán chỉ còn bán những món ăn bình dân, phòng ốc tạm thời không cho mướn nữạ
Lê tiểu chủ đã nhường lại quyền cai quản quán cho lão quản lý già.
Khi bọn Mai Lan tới quán thì trời đã rất khuyạ Quán còn mở cửạ
Mai Quản Lý nhận ra nàng, lão vội ra hiệu cho mấy tên tiểu bảo đóng vội cửa, và tức tốc đưa bốn người vào khu nhà trong.
Mai Lan sẽ bảo lão :
- Mai lão cho chúng tôi mấy phòng trên gác và phiền đưa cậu Lê đây đi nghĩ để mai chúng tôi còn lên đường.
Như biết ý Mai , quản lý đỡ nhẹ hành lý trên vai Lê Lai:
- Xin mời cô tạm nghỉ đây chốc lát, tôi sẽ xin trở lại ngaỵ
Rồi quay sang Lê, lễ phép :
- Xin mời công tử theo tôị
Mai Lan sẽ nói :
- Chúc anh ngủ ngon . . . Mai ta gặp lại nhaụ
- Vâng, tôi xin phép Cộ
Ba thầy trò Mai Lan ngồi nghĩ trên bộ trường kỷ kê ở góc nhà, chờ Mai Lãọ
Không lâu, Mai quản lý đi mau xuống. Lão ra lệnh cho một tên tiểu bảo lên phục dịch Lê, rồi tới bên Mai Lan lễ phép :
- Thực may, cô về đúng lúc. Hiện có buổi họp tại khu nhà trong.
- Xin lão đưa đường .
Bọn người đi hết dãy hành lang tối tăm, băng qua khu vườn nhỏ là tới khu nhà lầu sau quán. Tòa nhà tối om không một tia sáng lọt qua khe cửạ
Căn phòng họp mờ sáng. Chừng hai mươi thanh niên, thiếu nữ ngồi quanh dãy bàn dài kê giữa căn phòng.
Mai Lan bước vào mang theo cả sự hân hoan vui mừng của mọi ngườị Tiếng ồn ào chào hỏi, tiếng xô ghế tan đi mau chóng, nhường lại một bầu không khí yên lặng và trang trọng.
Mai Lan ngồi ngay đầu bàn. Sau nàng là hai cô thể nữ Cúc , Hồng.
Lê Hoàng Quân ngồi ở cuối dãy, đứng lên, hướng về phía Mai Lan chàng nói :
- Thưa Công Chúa, tình thế của đất nước hiện nay rất là khẩn trương. Họa Bắc thuộc chỉ còn trong gang tấc. Quân nhà Hồ thì đã đại bại trên khắp các mặt trận. Bọn ngụy Trần thì đang mưu đồ bàn việc bán nước cầu vinh .Dân tình ly tán đến cùng cực. Những kẻ có lòng với giang sơn đất nước thì không người hướng dẫn, nên không biết quay về đâụ Tình hình biến chuyển mau quá, ngoài cả sự tiên liệu của mọi ngườị Tuy nhiên, trước cảnh quốc biến, anh em trong nhóm ta có nhiều người khảng khái muốn làm một cái gì để cứu dân cứu nước. Vì thế, hôm nay, tôi mời một số đại diện những vùng gần đây đến họp, trước là để giới thiệu anh chị em với Công Chúa, sau là xin được lĩnh ý kiến vàng ngọc.
Mai Lan im lặng một hồi lâu, rồi bỗng hỏi :
- theo ý kiến anh chị em, trong tình thế này, ai là người có thể đứng lên để gánh vác việc chung ?
Sự yên lặng bao quanh . Câu hỏi đã làm cho mọi người ngạc nhiên. Kìa, một Trần Quý Khoác, và nhất là Giản Ðịnh Vương Quỹ, là những người thuộc giòng chính thống nhà Trần mà bấy lâu cả nhóm đều hướng về chờ đợi ngày trung hưng đã không được nàng nhắc tớỉ
Ðinh Lê, một đại diện ở Sơn Tây lên tiếng dò ý :
- Thưa Công Chúa, từ trước tới nay, nhóm đã có chủ đích, lẽ nào chúng ta lại tìm ai đâu xạ Nhưng chỉ tiếc một điều là sự liên lạc thật khó khăn và chậm chạp thành ra chúng ta chưa biết đích xác hai ông Hoàng ở đâu mà thôị
Vũ Thắng nói nhanh :
- Tôi nghĩ chuyện đó không phải là chuyện khó giải quyết . Nhất là hiện nay Công chúa đang ở đây , hơn nữa anh Dung cũng đang hoạt động ở Tây Ðô . Chỉ cần chúng ta quyết tâm.
Huyền Nga tiểu thư nhỏ nhẹ :
- Thưa Công chúa , đại cuộc cần phải chính danh . Phi hai ông Hoàng và Công chúa ra không ai có thể đương nổi việc lớn .
Cô thể nữ Cúc trao Mai Lan một ly trà khói bốc nghi ngút .
Mai Lan đở lấy đặt nhẹ xuống bàn . Tay nàng gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn trong khi lắng nghe những ý kiến của anh em trong nhóm .
Mai Lan chờ một lúc lâu thấy không ai lên tiếng nữạ Hầu như mọi người đã quyết tâm hướng về Trần giạ
Mai Lan nhẹ thở dài, rồi nàng ngửng mặt lên, đôi mắt sáng, nhưng dịu dàng nhìn khắp mọi người, rồi chậm rãi nói :
- Cám ơn anh chĩ em đã nghĩ đến Trần Gia chúng tôị Nhưng tình thế này đã muộn rồị Thế giặc càng ngày càng mạnh . trong khi danh dự của Trần Gia thì đã bị hoen ố, cơ hồ như không thể gột rửạ Vì thế cho dù anh em chúng tôi có miễn cưỡng đứng ra lo việc khôi phục cũng không còn cơ thành công nữạ
Nàng ngưng nói để cho mọi người bình an lại sau cơn xúc động , rồi tiếp với giọng cương quyết :
- Tôi nghĩ, giang sơn là của chung của mọi người dân, Ðinh, Lê, Lý, Trần chỉ là những người cầm quyền trong một giai đoạn. Nay việc nước đã đến nỗi này, chúng ta không thể vì tư tình mà quên nghĩa cả . Muốn đuổi được giặc Minh, khôi phục lại nền tự trị cho nước nhà, cứu dân tộc khỏi cảnh nô lệ, lầm than thì chúng phải tìm cho được kẻ có tài, một minh quân, người có thể qui thiên hạ về một mốị Hiện tại chúng ta không biết là ai, nhưng chúng ta bắt buộc phải tìm cho bằng được .
Lê Hoàng Quân nói :
- Thưa Công Chúa, nhưng trước cảnh khổ đau của đồng bào, anh em cảm thấy không thể ngồi yên .
Mai Lan mỉm cười :
- Anh Quân, tôi cũng đã từng nghĩ như thế .Nhưng xét cho cùng, đất nước đã rơi vào tay giặc, bên phía ta thì mọi lực lượng hầu như đã tan rã. Quan quân nhà Hồ thì đang chạy tháo thân ở mọi mặt trận . Mọi người đang trong cảnh hoảng hốt tột cùng . Tôi nghe nói có nhiều người đang tìm cách bỏ nước ra đị Họ có thể chạy qua Chiêm Thành, sang Lão Qua, Xiêm La tỵ nạn.
Ngay trong nhóm chúng ta hiện nay cũng mỗi người một nơi, làm cách nào một sớm một chiều có thể làm nên chuyện . Chúng ta hiện nay là những kẻ tiến thoái lưỡng nan. Sự bình tĩnh và kiên trì rất cần thiết trong lúc nàỵ Bọn Hồ Quý Ly làm loạn chứ không phải tất cả quan quân đương triều làm loạn . Nhiều người đã bị cái thế bất đắc dĩ phải theo Hồ. Vì thế, theo ngu ý, việc chúng ta nên làm lúc này, là trước hết, chúng ta hãy bắt liên lạc với các anh chị em trong nhóm còn thất lạc ở các nơị Sau đó, chúng ta chia nhau đi liên lạc với những nhóm tàn quân của triều đình để xây dựng lực lượng, một mặt khác, đi tìm một vị anh hùng phục quốc để sửa soạn cho công cuộc kháng chiến chống ngoại xâm. Hãy gạt bỏ mọi tị hiềm, quên đi thù xưa , trước mắt chúng ta hiện nay chỉ còn một kẻ thù duy nhất là Giặc Minh .
Mọi người ngỡ ngàng trước ý kiến vô cùng mới lạ của nàng Công Chúa khôn ngoan , một tràng pháo tay tuy rất nhẹ, nhưng biểu lộ được sự hân hoan của mọi ngườị
Nhấp một ngụm trà, Mai Lan tiếp :
- Ngày mai tôi có chuyện rời Ðông Quan trong một thời gian . Anh chị em phối hợp với anh Lê Quân lập một đường dây liên lạc với anh chị em trong nhóm, rồi tổ chức một cuộc họp mặt chung để chúng ta hoạch định một chương trình cho người đi tiếp xúc với các phe nhóm tâm huyết trong toàn cõị Nên nhớ là chúng ta hiện nay chỉ là một nhóm người rất nhỏ, tránh đụng độ để bảo toàn lực lượng cho đèn khi thực sự chúng ta tạo được một cuộc đại đoàn kết dân tộc, cũng như có được một vị lãnh đạo tài ba, lúc ấy mới là khởi điểm của một cuộc vùng dậy đánh đuổi quân thù. Ai còn ý kiến gì, xin cho biết để chúng ta cùng thảo luận .
Mọi người yên lặng . Lê Quân không thấy ai lên tiếng, mới nói :
- Tôi cũng xin thưa cùng anh chị em trong nhóm là từ nay, Anh Vũ quán sẽ do Mai Lão quản trị để tôi rảnh tay lo việc khác. Sự mở quán cho đến nay đã không có gì bất lợi xảy rạ Từ nay chúng ta vẫn còn chỗ đi lại, liên lạc với nhau tránh phần nào được tai mắt quân giặc và đám tay saị Tuy nhiên, để phòng bất trắc, chúng ta sẽ phải rất thận trọng, mật hiệu sẽ là phương tiện hữu hiệu để chúng ta liên lạc với nhaụ Xin các trưởng khu liên lạc thường xuyên với tôi để chúng ta thống nhất hành động .
Mai Lan tiếp lời :
- Nay mai anh Quân cũng phải tổ chức một nhóm hộ tống các anh chị em cần đi Yên Tử Sơn . Chúng ta phải thao luyện gấp rút, không đến lúc hữu sự thì không còn thì giờ nữạ
Lê Quân đáp :
- Thưa tôi cũng đang lo vụ đó. Xin Công Chúa yên tâm.
Rồi chàng nhìn khắp mọi người vui vẻ tiếp :
- Xin cám ơn các anh chị đã đến tham dự buổi họp đêm naỵ chúng ta có thể chia taỵ Xin giữ liên lạc thường xuyên với tôị
Mọi người yên lặng đứng dậỵ
Mai Lan ra đứng ở cuối phòng họp . Mỗi anh chị em đi ngang qua, Lê Quân ân cần giới thiệu với nàng trong sự vui vẻ và cởi mở .
Không mấy lúc căn phòng chỉ còn lại Lê Quân và ba thầy trò Mai Lan .
Mai Lan thong thả ngồi xuống ghế uống nốt chén trà .
Lê Quân kéo ghế ngồi bên nàng chờ đợị
Ðặt chén xuống Mai Lan thân mật :
- Quân ạ ! Ngày mai tôi đi Vạn Kiếp .Tôi đã được thầy tôi dạy là ngoài pho binh thư của đức Trần Hưng Ðạo ra , khó có chiến thuật nào đuổi được giặc Minh . Tôi đã suy nghĩ kỹ , quả thật lời ngài rất hữu lý .
Lê Quân như bừng tĩnh :
- Biết người biết mình trăm trận trăm thắng . Quả là như vậỵ Cuốn binh thư đã xử dụng ngay cái địa lợi của nước mình , bắt kịp được cái thiên thời cũng như lợi dụng được lòng dân để quy nhân tâm về một mốị Giặc Nguyên so với giặc Minh mạnh gấp mấy lần mà còn phải cuốn cờ thua chạỵ Thái Thái thật là cao kiến .
Nhưng . Lê Quân bỗng khứng lạị Mai Lan hiểu ý :
- Quân đừng lọ Chuyến này tôi đi Vạn Kiếp vì mục đích đó , và tôi tin chắc mình sẽ thành công .
Rồi nàng chuyển sang vấn đề khác :
- Chuyến đi này tôi có mang theo một người chắc Quân biết Lê Lai chứ, anh ta quyết tâm thoát ly để theo ta mưu đồ đại cuộc . Sau khi đi Vạn Kiếp, tôi sẽ về Yên Tử Sơn bái kiến quý vị Sư phụ tôi, cũng như tham khảo ý kiến các ngài về tình hình đất nước và đưa tin cho các anh chị em đã có thể xuống núi về hợp tác với các anh chị em ở đâỵ Quân lo phương tiện cho tôi để tôi có thể đi vào ngày maị
Lê Quân ngẫm nghĩ, rồi thưa :
- Thưa, tôi nghĩ đường bộ hay đường thủy bây giờ đều nguy hiểm . Có điều, mình đi đường bộ, nếu gặp bất trắc, mình dễ xoay xở hơn , ý kiến cô thế nàỏ
- Việc này có lẽ Quân biết hơn tôi, xin Quân lo giùm.
- Ðể tôi suy nghĩ và sẽ trình cô ngày maị
Mai Lan ngập ngừng một lúc, rồi bất chợt hỏi :
- Quân có được tin gì về anh Dung không ?
Lê Quân vội đáp :
- Tôi cũng đang định thưa với cô về chuyện đó .Tôi được liên lạc của anh Dung cho biết là anh ấy đã tới xin gặp Ðức Giản Ðịnh ở Thanh Hóa, nhưng Ngài chưa quyết tâm. Kíp đến lúc có tin Ngài Ðặng Tất hàng giặc thì Dung lo về thu xếp việc nhà . Anh Dung đã gặp thân phụ để trình bày điều hơn lẽ thiệt, nhưng nghe đâu Ðặng tướng công gạt đi và chỉ nói là ngài đã có chủ đích , con trẻ không được bàn vàọ
Mai Lan băn khoăn :
- Quân đã biết tâm can của tôi rồị Dung cứ nghĩ là phải giúp tôi khôi phục nghiệp nhà . ôi cái nhà mối mọt đã ăn ruỗng rồi , có dựng lại nó cũng chẳng đứng vững được tới dăm ngàỵ Tôi phải gặp lại anh ấỵ
Lê Quân buồn bã :
- Trong tình thế hiện tại, anh ấy chưa muốn gặp cô đâu , à mà cô còn nhớ Nguyễn Cảnh Dị không ? Dung đã liên lạc được với hắn tạ
Mai Lan hơi vui :
- Thế hả, anh đó cũng là tay khá đấỵ Càng hay cho chúng ta , tôi nghĩ chúng ta cứ phải như thế, kết hợp được càng nhiều bạn hữu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêụ Thôi, chúng mình đi nghĩ đị
Lê Quân thực quyến luyến nàng, nhưng cũng đành đứng dậy chia taỵ
Ðã sang canh ba rồi mà Mai Lan vẫn chưa chợp được mắt. Qua cánh cửa sổ mở rộng, nàng lặng ngắm mảnh trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo ngang mái lầu , lòng buồn không bút nào tả . Không lúc nào bằng lúc này, Mai Lan cảm thấy nỗi cô đơn vô bờ . Ðại sự thì chồng chất những khó khăn, hiểm nghèo, gần như không lối thoát, mà người có thể chia xẻ gánh nặng đang chịu trên vai nàng thì không một aị Lê Hoàng Quân, có thể, nhưng anh ta còn quá nhiều việc phải lo cho tổ chức, khiến không có thời giờ để đóng góp những ý kiến về đường hướng, chiến lược cho Ðại Cuộc. Dầu sao nàng cũng là đàn bà, tài thao lược còn sơ cạn, mà Ðại Cuộc lại cần những tay kiệt liệt, mưu trí hơn người mới mong có cơ may cứu nước trong thời ngửa nghiêng nàỵ Càng nghĩ, Mai Lan càng thêm bối rốị
Ðặng Dung . Ðặng Dung, anh cả của Tổ Chức Anh Hào Phù Trần , người mà nàng đang đặt hết hy vọng cho tương lai của đất nước thì mỗi ngày mỗi xạ Hiện nay, chàng như đang hụp lặn trong những nỗi thống khổ tình nhà, nợ nước . Có một người cha hàng giặc giữa lúc quốc biến là một điều nhục nhã không thể nào gột rửạ Dù nàng, dù anh em hào kiệt trong nhóm có khoan dung biết mấy, cái uy tín ban đầu của chàng chắc cũng không thể nào còn nguyên vẹn. Vì thế, Dung cứ lúng túng mãi trong vùng Nghệ An, Thanh Hóa như muốn làm một cái gì để chứng tỏ tấm lòng son sắt của mình . Chỉ còn một hy vọng cuối cùng là Mai Lan phải làm sao tìm cho được cuốn Võ Kinh Binh Thư Yếu Lược của Ðức Hưng Ðạo , và nhất là bộ Vạn Kiếp Tông Bí Truyền là một bộ kỳ thư rất quí giá chỉ được lưu truyền trong các Vương Tôn nhà Trần giữ những địa vị như Quân Sư mà thôị Sách này là một của báu gia truyền, không được phép tiết lộ ra ngoài, do đó ít ai được biết tớị Mai Lan cũng chỉ nghe truyền thuyết về nó, chứ thực sự nàng chưa từng được thấỵ Dù là của Gia Bảo, nhưng nàng nguyện rằng, vì sự mất còn của Ðất Nước, tương lai của Dân Tộc, nếu Trời Phật độ cho nàng tìm được chúng, nàng quyết tâm trao sách cho kẻ hiền tài để mưu đồ Ðại Cuộc. Người mà nàng hiện nay đặt hết tin tưởng là Ðặng Dung , trang thanh niên anh tuấn mà Mai Lan vừa thương yêu, vừa kính phục.
Ðang lúc lòng ngổn ngang trăm mối, bỗng có tiếng gõ cửa rất nhẹ làm Mai Lan định thần .
Ở giường bên, hai nàng Cúc, Hồng cũng đã bừng tỉnh, nhỏm người dậy, nghe ngóng. Như một con mèo trườn mình trước địch thủ, nàng Cúc nhè nhẹ tiến gần cửa, sẻ hỏi :
- Aỉ
Một giọng thì thào :
- Thưa, Lão Mai đâỵ
- Có chuyện gì vậy lãỏ
Giọng nói trở nên thận trọng :
- Thưa có việc khẩn cấp, thiếu chủ tôi muốn trình cùng Công Chúạ
Cúc quay nhìn lại phía Cô Chủ như chờ đợị Mai Lan sẻ nói :
- Ðược
Lão Mai nói nhanh :
- Xin cảm ơn Công Chúa, Thiếu Chủ tôi đang chờ Ngài ở dưới phòng khách .
Mai Lan xuống nhanh khỏi giường :
- Lão nói với ông ấy, tôi sẽ xuống ngay bây giờ .
Có tiếng chân dời gót rất nhẹ nhàng, chứng tỏ cho Mai Lão cũng là một cao thủ có hạng.
Mai Lan vô phòng trong rửa mặt thay đồ rất mau, rồi trở ra, bảo hai cô thể nữ :
- Hai con cứ nghỉ đi, để mai mình còn nhiều việc phải làm .
Hồng nói nhanh :
- Ðể chị Cúc nghỉ, cô cho con theo hộ giá .
Mai Lan ân cần đáp :
- Thôi khỏi, cứ ở trên này, khi nào cần ta sẽ gọị
Nói xong, nàng nhẹ nhàng mở cửa, đi nhanh xuống lầu
Lê Quân đã đợi Mai Lan ở ngay lối đị Sau cái cúi đầu chào, Lê Quân khẽ nói :
- Có việc quá khẩn cấp nên đã phiền Cô .
Mai Lan gạt đi :
- Ðừng khách sáo, Quân .
Lê Quân nhanh nhẹn hướng dẫn nàng vào một căn phòng nhỏ ở sau phòng làm việc . Một bộ trường kỷ khảm xà cừ, nhỏ hơn những bộ bình thường, kê ở giữa phòng. Một dĩa đèn dầu một ngọn vừa đủ sáng.
Lão Mai đã pha được trà, bưng ra hai chén nước khói bay nghi ngút, hương sen ngào ngạt.
Lê Quân ngồi đối diện với Mai Lan, không để mất thì giờ, chàng vào ngay câu chuyện :
- Trình Cô, tình hình ở Ðông Quan vừa có những biến chuyển rất quan trọng và thực bất lợi cho ta, tôi muốn được thỉnh ý Cộ
Rồi không cần để cho nàng hỏi, Lê Quân tiếp :
- Từ tối hôm qua, các cửa ngõ ra vào Cố Ðô Thăng Long đã bị phong toả, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Không những chỉ có một vạn quân của tướng Minh là Trần Tuấn, mới đây lại được tăng viện thêm năm ngàn quân kỵ nữạ Vì thế mà Ðông Ðô gần như bị vây hãm ngặt nghèọ
Ngừng một lúc, Lê tiếp :
- Ðồng thời, một nhóm không nhỏ người Việt địa phương, bỗng nhiên xuất hiện với băng đỏ trên cánh tay phải, được chỉ huy bởi những kẻ lạ mặt, hợp tác với quân giặc kiểm soát các nơi nội thành. Những kẻ này tự xưng là quân binh của Triều Ðình mới nhà Trần .
Mai Lan ngắt lời :
- Có lẽ chúng tìm tôỉ
Lê Quân khẽ reo lên :
- Công Chúa thực nhạy cảm . Ðội thám sát của ta cho tôi biết chúng tìm bắt Cô, mà nghe đâu chúng cũng đã phong thanh được một ít tin tức về tổ chức của nhóm ta nữạ
Mai Lan uất hận :
- Ðây chắc chắn là mưu đồ của Dương . Tôi biết trước là có ngày hôm nay mà . Thực không còn ngôn từ nào để nói về hắn nữạ
Lê băn khoăn :
- Việc đã rất gấp, xin Cô định liệụ
Mai Lan rất bình tĩnh :
- Tạm thời chúng ta phải cố gắng bảo toàn lực lượng , hết sức tránh những đụng độ với giặc. Trong khí thế đang lên của chúng, sự đụng độ chỉ là trong chọi với đá, và chúng ta rất dễ bị lộ hình tích và không tránh khỏi bị tận diệt. Quân ra lệnh gấp cho các anh chị em tìm mọi cách lẩn tránh cho đến khi ta tìm được một biện pháp an toàn đưa nhóm thoát khỏi vòng kiềm tỏa của giặc.
Ngừng một lát, nàng tiếp :
- Anh Vũ Quán cũng không thể là nơi tôi trú chân được nữạ Việc đi Vạn Kiếp tạm hoãn . Tôi không thể rời Ðông Quan trong cảnh huống này của nhóm được .
Sau một lúc suy nghĩ, Mai Lan nói rất chậm :
- Tôi lánh sang chùa Bạch Mã . Phương Trượng là một bậc trưởng thượng của tôị Tôi chắc không thể về kịp bên Báo Thiên .
Rồi nàng đứng dậy, nói mau :
- Gọi giùm Lai, bảo sửa soạn đi gấp .
Khi bốn người vừa xuống hết cầu thang lầu thì bên ngoài cửa quán đã có tiếng đập cửa rất gấp .
Lê Quân nói thầm rất nhanh với Lão Mai, rồi cả năm biến ra phía saụ
Trăng hạ tuần đã khuất sau non đoài, trời đất tối như bưng. Băng qua khu lau sậy ven sông, vượt tắt qua mấy thửa vườn rau của dân ngoại ô, năm người đã tới trước cửa tam quan chùa Bạch Mã. Không chờ gọi cửa, năm người nhảy qua bức tường thấp của chùa vào bên trong một cách an toàn và nhẹ nhàng.
Trong bóng tối, Mai Lan sẽ nói với Quân :
- Huyền Giác Ðại Sư là bậc trưởng thượng của tôi ,nhưng ít ai biết tới lý lịch của Ngàị Ngài có biết tôịMình cũng cứ tạm ở đây một thời gian để nghe ngóng tình hình thế nào rồi sẽ liệụ
Rồi nàng nói mau :
- Bán hương Thọ Xương . Thôi Quân đi đị
Lê Quân hiểu ý :
- Xin cô bảo trọng . Rồi trong chớp mắt, chàng biến nhanh vào bóng đêm.
Phải gõ cửa ba lần mọi người mới nghe thấy tiếng dép nhè nhẹ từ trong đi rạ Rồi một giọng rất khoan thai, nhưng nhỏ, chỉ vừa đủ nghe vọng ra :
- Mô Phật, đêm khuya thí chủ cần gì nơi cửa chùả
Như đã có chủ ý từ trước, Mai Lan ra hiệu cho Lê Laị
Hiểu ý, Lê từ tốn đáp :
- Bạch thầy, chúng con là học trò chạy loạn qua đây, muốn xin nương nhờ cửa Phật một đêm .
Cánh cửa từ từ mở một cách thận trọng. Tia sáng yếu ớt của dĩa đèn một ngọn le lói hắt trên khuôn mặt già nua, khắc khổ của một Ðại Sư thấp và gầy guộc. Ngài đưa cao ngọn đèn mờ soi nhìn từng người, giọng vội vã :
- Xin mời vàọ
Ðại sư chờ cho cả bốn đã vào hết bên trong, rồi cẩn thận khóa trái cửa lạị
Ngài tiến lên trước, nói khẽ :
- Xin mờị
Không đợi ai đáp ứng, ngài nhẹ nhàng đi trước dẫn đường. Qua hết một hành lang hẹp và ngắn, mọi người tới một căn phòng rộng, có nhiều dãy bàn ghế kê rất ngay ngắn, trai phòng. Vì cả ba nàng đều vận nam trang và không lên tiếng nên nhất thời Ðại Sư chưa phát hiện được Ngài đưa mọi người tới một đầu dãy bàn ở giữa, kéo một chiếc ghế tượng trưng mời :
- Xin tạm ngồi đây để tôi đi dọn chỗ cho quý vị nghĩ . à quý vị đã dùng bữa tối chưa, cũng xin cho biết để nhà chùa liệụ
Ðã đến lúc Mai Lan phải lên tiếng vì vị sư trước mắt chính là Huyền Giác Ðại Sự
- Bạch Ðại Sư không nhận ra con saỏ
Giọng nữ của Mai Lan làm nhà sư không dấu được sự sửng sốt . Ngài như cố vận nhỡn tuyến để nhìn cho thực rõ người vừa hỏi ngàị Tuy không lên tiếng nhưng ngài hơi lắc đầu chứng tỏ chưa nhận ra được người quen.
Mai Lan khẽ cười, đứng dậy tiến nhanh lại phía ngài, nắm bàn tay gầy guộc của ngài, lắc nhẹ:
- Thiên Lan đây, Cậu nhận ra con chưả
Bình thường, với một vị xuất gia, con cháu cũng không được ăn nói đường đột như vậỵ Nhưng trong tình thế này, Mai Lan không muốn giữ thói thường tình mà thân mật hỏi Ðại Sư như thế. Huyền Giác Ðại Sư khẽ reo lên vui sướng :
- Thiên Lan . Có phải đúng Thiên Lan đây không ?
Có tiếng nấc nhỏ .
- Có phải Thiên Lan thực không ?
Mai Lan nghẹn ngào :
- Thưa cậu, chính con đâỵ
Bọn Lai ngơ ngác trước cuộc gặp gỡ của hai ngườị . .
Ngay cả Cúc và Hồng, tuy đã theo hầu Mai Lan từ lâu, nhưng hai nàng chưa bao giờ nghe đến tên Thiên Lan.
Ðĩa đèn được đốt thêm ngọn nữạ
Huyền Giác Ðại Sư như quên hết mọi chuyện chung quanh, kéo Mai Lan ngồi xuống bên ngài, nhcó mắt nhìn nàng thực lâu, rồi thở dài :
- Cháu thực giống mẹ cháu , nếu không cậu cũng không thể nào tin được .
Ðại Sư yên lặng một hồi lâu, rồi khẽ thở dài :
- Khi vụ công án năm Mậu Dần đổ bể, cậu có tìm cách vào cung liên lạc với cháu, nhưng tới nơi thì gia đình đã tan nát, mỗi người một phương. Chính cậu cũng phải mai danh ẩn tích cho tới ngày naỵ
Mai Lan giọng xa vắng :
- Thưa cậu, khi các ngài Thái Bảo Trần Nguyên Hãn, Thượng tướng quân Trần Khắc Chân bị hại, có tới gần bốn trăm người nữa bị giết theo thì Trần Gia coi như bị diệt. Các anh con bị ruồng bắt gắt gao, may nhờ phúc ấm của tổ tiên nên cũng thoát nạn. Riêng con, vì là gái, vả lại mẹ con chỉ là một vương phi nên con được cứu ra ngoài dễ dàng . Con được đưa về sống trên Yên Tử Sơn, trong am Vân Tiêụ Tuy nhiên, trong thời gian sau, con cũng phải cải tên là Mai Lan , và tên này con vẫn còn giữ đến ngày naỵ
Bọn Lê Lai ngời nghe mới vỡ lẽ . Nhất là Lê Lai, chàng vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ người thiếu nữ mà chàng mới quen mấy bữa nay lại chính là vị Công Chúa mà chàng hằng ngưỡng mộ, nhưng chưa từng có hân hạnh được gặp mặt.
Huyền Giác Ðại Sư cao giọng :
- Gần đây, cậu có nghe nhiều người nhắc tới Mai Lan Công Chúa, cậu cứ thắc mắc không hiễu đó là vị nào trong hoàng tộc , vì các công chúa của Trần Gia thường mang chữ Thiên , không ngờ lại là cháụ
Mai Lan mỉm cười :
- Thực ra, con cũng mới được tin cậu ở đây, và cũng muốn đến thăm cậu lắm. Nhưng tình trạng của con hiện nay rất ngặt nghèo, không những bọn Hồ không nghĩ đến tình Ngoại tổ của chúng con mà luôn luôn tìm cách tận diệt cho tới những giọt máu cuối cùng của Trần Gia, mà ngay cả bọn xú nhân của Trần Gia cũng muốn loại trừ chúng con nữạ Vì thế, nếu con đến đây lại khiến cậu mang thêm họa mà thôị Xin cậu cũng tha lỗi cho con.