Bạch Mã Tự 4
Sư Giác Huệ ngập ngừng, mặt trở nên thống khổ, sau rồi ông cũng thốt nên lời :
- Nhưng sau cùng, người được tôi cứu bị trúng tên bỏ mạng . Chàng là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi yếu ớt như một văn nhân .
Giọng ông trở nên ngậm ngùi :
- Rõ ràng muốn cứu người, lại trở thành hại ngườị
Hai chúng tôi chưa nói với nhau được câu chuyện nào đã đành đoạn vĩnh biệt .
Cả ba đều yên lặng .
Mai Lan linh cảm thấy câu chuyện như chưa ngưng lại nơi đây, còn thiếu một đoạn kết, mà đó mới chính là điều mà Huyền Giác Ðại Sư muốn nàng tới nghe câu chuyện. Ðúng như Mai Lan dự đoán.
Sư Giác Huệ bỗng mở lòng bàn tay phải ra trước mắt Mai Lan làm nàng giật mình, ông tiếp :
- Trước khi tắt thở, chàng thanh niên quên cả xưng tên, vội trao cho tôi vật này, miệng chỉ nói được câu "Công Chúa" !
Một mảnh giấy nhỏ, vẽ một bông mai nằm giữa lòng bàn tay xám đen của Giác Huệ, khiến Mai Lan rung động
Thôi rồi, lại thêm một người anh em ra đị Lòng nàng vô cùng xót thương và cảm phục sự can trường của chàng chiến sĩ tuổi trẻ vô danh . Nhưng ngoài mặt, nàng cố lấy vẻ tự nhiên đỡ lấy hình bông mai, trân trọng như đang nắm giữ mảnh anh hồn của người vị nước vong thân. Giác Huệ khẽ nói :
- Tôi hiểu rằng chàng muốn tôi đưa tin tới một ai đó, hay một bang hội nào mà tôi tin chắc là một tổ chức kháng Minh , nhưng hai tiếng Công Chúa làm tôi không hiểụ Thầy tôi khuyên nên thưa cùng công tử là người học rộng, biết nhiều để nhờ người chỉ giáo chọ
Mai Lan trầm ngâm một lúc, rồi thư thả nói :
- Ðúng như Ðại Sư dự đoán, đây là một hội kháng Minh, phục quốc của các thanh niên Ðại Việt .
Sư Giác Huệ mắt sáng lên, ngắt lời nàng :
- Thế thì hay biết chừng nàọ Tuy là kẻ tu hành, nhưng trước cơn quốc biến tôi cũng đã thưa với thầy tôi, nếu đúng đây là một lực lượng kháng Minh, cứu quốc, tôi xin tình nguyện làm tên cầm cờ, dắt ngựa cho các vị thanh niên anh hùng đó . Nếu công tử quen biết với họ, tin được tấm lòng của tôi, thì xin người tiến cử cho , tôi xin hết lòng đội ơn .
Trước sự xúc động của Huyền Giác Ðại Sư, Mai Lan nhìn Giác Huệ, nói :
- Ðại Sư yên tâm, tôi xin hết sức .
Sư Giác Huệ vội đứng lên, vái Mai Lan hai vái, khiến nàng phải vội đứng lên để tránh đại lễ đó.
Sư Giác Huệ cảm động nói :
- Thù nhà, nợ nước, ngu tăng xin đa tạ Trần Công Tử .
Mai Lan chưa kịp đáp lễ thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa rất gấp, tiếng chú Mộc giật giọng :
- Bạch thầỵ bạch thầỵ
Mọi người đều im bặt, Huyền Giác Ðại Sư đi nhanh ra phía cửạ
Chú Mộc khẽ nói :
- Bạch thầy, một nhà sư áo vàng và một đám quan quân đang tiến vào sân chùạ
Huyền Giác Ðại Sư đến bên cửa, nhìn ra hướng tiền điện :
- Quả chúng đã tới sớm hơn ước hẹn.
Giác Huệ lúng túng theo sau lưng Huyền Giác Ðại Sư Mai Lan trong phút chốc đã nghe thấy tiếng chân nhiều người bước mau lên thềm hành lang và không lâu đã tới bên cửa phòng khách.
Khi Huyền Giác hốt hoảng quay vào thì không thấy Mai Lan đâu nữạ Ngài hoang mang quay trở ra thì vừa kịp nhà sư áo vàng và một tên tiểu tướng đang tiến tới cửa phòng.
Huyền Giác lấy lại bình tĩnh, chắp tay vái khách :
- Mô Phật, ngu tăng không biết khách tới để ra tận cửa nghinh tiếp , xin xá lỗị
Nhà sư áo vàng hơi nghiêng người đáp lễ rồi hỏi :
- Bần đạo xin được gặp phương trượng.
Sau khi được biết Huyền Giác Ðại Sư chính là người nhà sư muốn gặp, ông ta liền tiếp :
- Bần đạo được phái tới trao tặng quý tự một số kinh quý mang từ Trung Quốc sang như Khiết Thanh Ðại Sư đã hứa mấy hôm trước. Những bộ chân kinh này đã được dịch thuật từ nguyên bổn các pho ngọc kinh từ Thiên Trúc. Do đó, những bản kinh cũ mà chư tăng An Nam đang dùng sẽ được thu lại để cho Phật Giáo Bắc, Nam được thống nhất.
Huyền Giác Ðại Sư tuy đã biết trước việc sẽ phải xảy ra như thế , nhưng nhất thời cũng không tránh khỏi xúc động. Bọn này quả thực ngang ngược. Tuy không nói ra chúng đã cho là những bộ kinh của mình đều là giả kinh cả Hơn nữa, hắn lại gọi mình là An Nam thay vì Ðại Việt, hay ít nhất là Ðại Ngu, quốc hiệu của nhà Hồ.
Cổ Ðại Sư khô lại, giọng khàn cả đi :
- Bạch Ðại Sư, thế bao giờ các ngài thu sách cũ ?
Nhà sư áo vàng nói nhanh :
- Ngay bây giờ. Tướng quân đây có cho lính đến giúp chúng ta việc đó. Ðã có xe đậu ở ngoài cổng chùạ
Câu trả lời làm Huyền Giác Ðại Sư và Giác Huệ choáng váng.
Huyền Giác Ðại Sư mời chiếu lệ :
- Vâng, chúng ngu tăng xin tuân lệnh. Nhưng cũng xin mời Ðại Sư và Tướng Quân vào xơi chén trà đã.
Nhà sư áo vàng và tên tướng quân đều từ chối không vào cả hai đều đứng trước hiên.
Nhà sư nói :
- Bọn bần đạo không có nhiều thì giờ, xin phương trượng cho phép chúng tôi mang kinh vào trong quý kinh viện.
Không làm sao hơn, Huyền Giác Ðại Sư đành phải chỉ lối cho tên tiểu tướng tới tàng kinh viện ngay ở cuối dấy hành lang.
Hàng chục tên Minh được gọi vàọ Chúng vừa làm vừa nô rỡn, nói chuyện oang oang, như không còn biết đây là nơi cửa Phật thanh tịnh. Những cuốn sách xưa cũ, gáy đóng cậy đen cẩn thận, từng pho bị những tên giặc lôi xuống từ những kệ sách gỗ mun đen bóng. Chúng quăng sách bừa bãi vào những cái sọt trẹ Có những tên đùa rỡn, dùng sách ném nhau khiến cho những cuốn sách này long cả bìa hoặc rách từng trang.
Huyền Giác Ðại Sư đau đớn nhìn những pho sách trân quí, thân yêu đang chuyền trong tay giặc, ngài khẽ thở dài vì biết chắc số phận của chúng sẽ ra saọThì ra, đây đúng là một âm mưu tiêu diệt, không những chỉ là mấy pho sách mà chính là tinh thần độc lập của Phật Giáo đồ Ðại Việt vậỵ.Ngài cũng tự an ủi là rất may ngài đã biết trước để chôn đi những pho sách quý giá nhất do các Cao Tăng của ta trước tác từ mấy năm trở lại đây
Trước cảnh phá phách kinh sách của đám lính, nhà sư áo vàng và tên tiểu tướng không hề ngăn cản một lời, chúng như lờ đi, đang cùng nhau quay ra phía sân chùa ngắm cảnh sắc chung quanh, thì thầm nói chuyện với nhau bằng tiếng Tàụ
Không mấy chốc, sách đã được dọn sạch, một toán lính khác, khiêng ba chiếc rương nhỏ, chắc là chứa sách, đặt ngay ở lối đi trước khách phòng, rồi lũ lượt kéo nhau ra cả ngoài đường, trong lúc cỗ xe chở sách cũ bắt đầu lăn bánh, một đội ba tên lính mang vào một chiếc rương nhỏ đặt dưới chân nhà sư áo vàng, rồi khoanh tay đứng hầu sau tên tiểu tướng.
Nhà sư áo vàng khẽ mỉm cười, quay sang Huyền Giác Ðại Sư nói :
- Bạch phương trượng, trước khi ra về, bần đạo muốn được gặp chư tăng trong chùa, một là để biết tăng số của quý tự để về báo cáo với cấp trên, sau là để chuyện tới quý chư tăng mấy bộ pháp y do Hoàng Thượng ban.
Vừa nói, ông ta vừa cúi xuống mở cái rương rạ
Trông thấy xấp cà sa màu vàng đậm nằm phẳng phiu trong rương, bất giác Huyền Giác Ðại Sư giật mình sợ hãị Thôi rồi, từ tiếng Hoàng Thượng mà tên sư này vừa ngang nhiên đùng với mình cho tới mấy tấm áo vàng thay cho các áo nâu sồng và xám mà các đại sư ta đã dùng từ bao trăm năm nay, bọn giặc Minh quyết tâm đồng hóa cả dân tộc ta đây chúng nham hiểm đi từ tăng sĩ, giới mà mấy trăm năm nay từng lãnh đạo tinh thần cho cả xứ nàỵ Một khi đã đồng hóa được tăng sĩ thì việc đcó gông cùm nô lệ lên dân tộc không còn là một việc khó. Trước tình thế hiện tại, Huyền Giác Ðại Sư không còn cách nào hơn là tạm phải nghe theo lời của nhà sư áo vàng.
Ngài quay sang bảo chú Mộc đi thỉnh thầy Giác Hạnh và chú Ngộ vào và sẽ gọi thày Giác Huệ đang đứng khuất ở cửa phòng khách rạ
Sau khi cả năm thày trò Huyền Giác đã hiện diện, Ðại sư giới thiệu mọi người, nhà sư áo vàng mới lấy ra từng chiếc áo, trao tận tay cho từng người, miệng nói :
- Từ nay quý đạo hữu sẽ dùng màu cà sa này cho thống nhất Bắc Nam. Không lâu nữa, sẽ có một vị tăng già của Hoàng Thượng sẽ về đây để cùng tu trì với quý vị .
Vòng vây thực sự đã bủa ra chung quanh Phật Giáo Ðại Việt ?
Khi Giác Huệ ra lãnh áo từ tay nhà sư Trung Hoa, bỗng một tên lính biến sắc. Hắn đến bên tiểu tướng nói thì thầm những gì không ai biết.
Thoáng thấy vậy, Huyền Giác Ðại Sư cũng cảm thấy tình thế bất ổn.
Quả nhiên, sau khi áo đã trao hết cho mọi người, tên tiểu tướng mới nói gì với nhà sư áo vàng bằng tiếng Tàụ Sắc mặt nhà sư bỗng thoáng vẻ kinh ngạc, ông ta vội quay sang Huyền Giác Ðại Sư, rồi chỉ vào Giác Huệ, nói nhanh :
- Bạch phương trượng, vị tướng quân đây vừa nhận ra Giác Huệ Ðại Sư hình dáng giống một tên tội đồ đang bị truy nã. Vì thế , ông ta muốn được đưa vị này về trại để sưu trạ
Huyền Giác Ðại Sư nói lớn :
- Lạ thực, vị này là đồ đệ của ngu tăng. Từ rất lâu, ông ta chưa hề bước chân ra khỏi chùa thì làm sao có chuyện làm nghịch với Minh triềụ
Với lời lẽ đó, nhất là khi nhấn mạnh hai tiếng Minh Triều, cũng đủ cho đối phương hiểu cái ý bất phục của ngàị Nhà sư áo vàng cũng không bị lung lạc, ông ta vẫn nói :
- Phương trượng yên tâm, nếu quả vị Ðại Sư này không phải là tên tội đồ kia, thì Ðại Sư sẽ được đưa về quý tự ngaỵ
Tuy lời nói có vẻ còn lịch sự, nhưng hành động thì không.
Trong khi hai bên đang đối đáp, thì tên tiểu tướng đã ra lệnh cho hai tên lính bất ngờ sấn lại bắt Giác Huệ.
Dao đã kề ngay vào yểu huyệt, Giác Huệ đành thúc thủ, mắt rưng rưng nhìn Huyền Giác Ðại Sự
Huyền Giác Ðại Sư không còn biết phản ứng thế nào cho phảị Ngài thấy rõ cái nguy cơ đã đến với người nhà mình. Mai Lan, Mai Lan đâủ Nhất thời, ngài chỉ thoáng nghĩ đến cô cháu gái không biết bây giờ đang ở chỗ nàọ
Ngài tin là, nếu Mai Lan động thủ, chắc chắn sẽ cứu được Giác Huệ , ấy là chưa kể tới cánh của Lê Lai và hai cô thể nữ đang ở ngoài tiền điện. Bên giặc chỉ có năm ngườị Bọn lính bên ngoài đã chở sách đi từ lâụ Nhưng tất cả đều yên tĩnh, Mai Lan đã không xuất hiện, mà bọn Lê Lai thì như không hay biết chuyện . Mằt Ðại Sư như dại ra vì tuyệt vọng.
Nhà sư Trung Hoa như thấy được sự đau đớn của ngài, ông ta an ủi :
- Phương trượng yên tâm, vụ này bần tăng sẽ xin để được điều tra ngay cho Ðại Sư đây sớm trở về chùạ
Hai tay bị trói giặt về đằng sau, Giác Huệ ủ rũ trông thực tội nghiệp.
Huyền Giác Ðại Sư vớt vát :
- Vậy thì cũng nhờ Ðại Sư giúp đỡ chọ Có thể xin đừng trói ông ta, được không, Ðại Sư ?
Nhà sư áo vàng liếc sang Giác Huệ, rồi nói với tên tiểu tướng Tàu mấy câụ Tên này vừa lắc đầu, vừa nói líu lọ
Nhà sư này nghe xong, nói :
- Bần tăng rất tiếc, vì tướng quân đây nói tên tội đồ võ nghệ rất cao, nếu Ðại Sư đây chính là tên này, mà cởi trói ra thì thực là nguy, xin ngài hiễu chọ
Thôi, lành ít, dữ nhiềụ Bọn thầy trò Huyền Giác thẫn thờ trông theo đám quân Tàu giải Giác Huệ đị
Ngang qua tiền điện, qua sân gạch rộng, khách thập phương thấy quan quân Tàu tới đã rủ nhau trốn về hết tự bao giờ, cảnh chùa bây giờ thực vắng vẻ. Lúc đó, chỉ còn lại có Cúc, Hồng và Lê Lai, cả ba đều cũng đứng lên nhìn theo, ngẫn ngơ không biết chuyện gì đã vừa xảy rạ Mãi đến khi đám giặc ra khỏi cổng chùa, Huyền Giác Ðại Sư mới ra hiệu cho chú Mộc ra đóng cổng chùạ
Ngài bảo nhanh Giác Hạnh :
- Con ra coi tiền điện. Ngộ xuống lo bữa trưa, tình thế thực khẩn trương, các con để thầy suy tính công việc.
Giác Hạnh lên tiếng với vẻ thực xúc động :
- Con thực xấu hổ . Nếu biết võ công, dù có hèn, con cũng phải sống mái với bọn nó một trận rời ra sao thì rạ
Huyền Giác Ðại Sư cảm động :
- Thôi con, đề rồi thày tính . Con cứ lo việc nhà cho thầỵ
Giác Hạnh đành cúi đầu đi ra ngoàị
Khi Giác Hạnh vừa đi khỏi, Huyền Giác Ðại Sư đã thấy Lê Lai và Cúc, Hồng đã có mặt trước khách phòng, ngài sẽ gọi :
- Mai Lan . Mai Lan ..
Không có tiếng thưạ Cả bốn người đều vào cả trong phòng khách.
Ðại Sư lại gọi to hơn :
- Mai Lan, cháu ở đâu vậỷ
Vẫn không thấy nàng đâụ Lúc đó, ngài mới vắn tắt kề cho ba người nghe chuyện. Ngài cũng nhấn mạnh là chắc chắn chuyện này Giác Huệ khó thoát được cực hình.
Lê Lai nói :
- Bạch đại sư, Ngài thấy Công Chúa lần cuối cùng ở đâủ
Ðại Sư nhìn khắp căn phòng không lấy gì làm rộng khẽ nói :
- Trong căn phòng nàỵ Lúc đó tôi vừa ra đón tụi chúng ở ngoài cửa , khi trở vào thì không thấy nàng đâu nữạ
Cúc an ủi :
- Bạch Ðại Sư, xin ngài yên lòng, cô con không để ngài thất vọng đâụ
Hồng chạy lại khung cửa sổ cuối phòng, sẽ nói :
- Cô con đã ra ngoài bằng lối nàỵ
Mọi người đèn bên cửa này, thấy then vẫn còn cài bên trong.
Ðại Sư nghi ngờ :
- Cửa còn cài mà .
Cúc đỡ lời :
- Bạch Ðại Sư đúng, nhưng cô con ra ngoài rồi khóa lại đó việc này đâu khó khăn gì . Tụi con cũng làm được, thưa Ðại Sự
Cửa sổ được mở rạ Từ đây, mọi người có thể nhìn xéo ra phía khu vườn đàng sau chùa , cách cửa không xa là một hàng nhãn cổ thụ, rồi tiếp đến là bức tường thấp bao quanh chùạ
Huyền Giác Ðại Sư quay lại, khẽ hỏi :
- Bây giờ làm saỏ
Lê Lai lên tiếng :
- Công Chúa đi đâu, hiện ta không biết . theo con nghĩ, nên chờ nàng trở về rồi sẽ định việc cứu vị Ðại Sư bị giặc bắt.
Cúc cũng nói :
- Bạch Ðại Sư, Lê công tử nói phải , xin ngài cứ bình tâm .
Trước lời an ủi của mọi người, Huyền Giác Ðại Sư miễn cưỡng trở vào, nói :
- Thì đành là như thế . Thôi, mình cũng ăn chút cơm rồi đợi Mai Lan về sẽ haỵ
Ðại Sư đưa mọi người trở lại nhà trai ở dãy nhà ngang. Tại đây, hai chú sa di đã dọn sẵn cơm chay đợi mọi ngườị
Có lẽ trời đã sang giờ mùị Thế nhưng vì biến cố vừa qua, mọi người, nhất là Huyền Giác Ðại Sư đều cảm thấy hết đói bụng. Ai cũng ăn qua loa cho xong bữạ Chỉ còn trông vào một ngườị Mai Lan Công Chúạ Những tia nắng trưa hè xuyên qua kẽ lá cây ngọc lan trước cửa trai phòng, óng ả trên mấy chậu sứ xanh. Mươi con se sẻ kiếm ăn, nhảy nhót trẽn sân chùa , cảnh sắc thực thanh bình, trái với cõi lòng đang cuộn cuộn những sóng gió của mấy thày trò Huyền Giác Ðại Sự
Lê Lai nhìn vẻ trầm trầm trên khuôn mặt già nua của Huyền Giác Ðại Sự
Ngài ăn uống một cách máy móc, chốc chốc lại nhìn ra cổng chùa, chiếc cổng có mái cong
vút, rêu phong làm mất mầu ngói đỏ xa xưa, đôi cánh cửa cũ kỹ, tàn tạ khép kín như gắng gượng chống đỡ những tai ương đợi chờ bằng một sự tuyệt vọng não nề.
Ðại Sư chờ đợi lo lắng.
Hoàn cảnh sẽ khó khăn vô cùng nếu Giác Huệ bị nhận diện chính là người đã cướp tù xa mấy ngày trước đâỵ Số phận của ông ta đã vậy, mà ngay cả tăng chúng trong chùa Bạch Mã này cũng không khỏi liên lụỵ
Lê Lai ái ngại liếc nhìn từng khuôn mặt đăm chiêu, từ Huyền Giác Ðại Sư, Giác Hạnh cho tới hai sa di Mộc và Ngộ . Chàng thoáng thấy sự ra đi đột ngột của Mai Lan thực là vô tình . Có lẽ nàng sợ bị lộ hành tung nên phải lánh mặt chăng ? Ðó cũng là cái lý do chính đáng của nàng. Tuy nhiên, nếu tính kỹ, thà rằng đàng nào cũng tới đường cùng, đánh một trận sống mái, tận diệt chúng trước khi ra khỏi nới đây, còn nếu thất bại thì cũng không tệ hơn bao nhiêu so với cảnh huống hiện tại, mà cho dù có hy sinh tính mạng thì cũng danh để muôn đờị Nhưng với một Mai Lan, Cúc, Hồng, Sư Giác Huệ và chàng thì đám giặc cũng chắc gì đã thắng nổị Nếu không, thì quả thực Mai Lan không phải là người mà chàng chờ đợi , có thể đưa mình tới chân trời của vinh quang và kiêu hãnh .
Bỗng có tiếng cười khúc khích của Hồng, khiến Lê Lai ngạc nhiên quay sang nhìn cô tạ Trong tình thế này mà còn cười được saỏ Thực cái cô này vô tâm quá. Hồng thấy Lê nhìn mình thì như chợt nhận ra sự vô ý tứ của mình nên im bặt. Nhưng Lê đã nhìn thấy vẻ mặt quá bình thản của hai cô gái làm chàng vừa khó chịu vừa bực mình.
- Này Cúc, cô có đoán được Công Chúa đi đâu không ?
Cúc khẽ lắc đầu :
- Thưa không .
- Thế sao các cô bình thản quá vậy, không sợ nàng bị nguy hiểm ư ? Nhất là mình đang trong tình trạng trốn tránh quân giặc ?
Hồng cướp lời :
- Dạ ai trốn tránh, cô con không bao giờ phải trốn tránh ai cả. Cô tạm lánh mặt vì sự an toàn của kẻ khác đấy thôị
A, thì ra thầy trò đám này tự kiêu quá. Lê hơi bực mình :
- Tôi nghĩ giá nàng ở lại để cùng bọn mình ra tay cứu Giác Huệ Ðại Sư thì có lý hơn.
Cúc mỉm cười, lắc đầu :
- Cô con không làm vậy đâụChuyện đó quá dễ, cái kẹt là hậu quả của cuộc tàn sát sẽ đưa tụi giặc tới đây tức khắc. Dù chúng chỉ nghi ngờ thôi, ngôi chùa này cũng ra tro, và các Ðại Sư cũng khó toàn mạng .
Nhận định của cô gái làm Lê Lai giật mình kinh hãị Nó thực tự nhiên, nhưng lại chuẩn xác biệt chừng nàỏ Một thể nữ đã thông minh và lanh lợi đến thế thì chủ nhân tất không phải là người thường ?
- Cô nói rất phảị Rất phảị nhưng , nhưng không làm gì thì Giác Huệ bị bắt rồi cũng sẽ liên lụy tới mọi người ở đâỵ Có khác là ở thời gian lâu, mau mà thôị
Cúc gật đầu :
- Vâng, nếu mình để thầy Giác Huệ bi chúng bắt, tra tấn, khép tội thì hậu quả cũng sẽ không khác gì bao nhiêụ Ðó là lý do cô con mới vắng mặt !
Câu nói làm Huyền Giác Ðại Sư bật đứng dậy, giơ cả hai tay lên trời, than :
- Thế mới khổ chứ, vì giữa thanh thiên bạch nhật mà chỉ có một mình con bé .
Tiếng "con bé" làm mọi người cố nín cườị Nhưng đó là một tiếng vô cùng thân yêu, chứng tỏ ngài đang hết sức quan tâm, lo lắng cho nàng.
Bỗng đàn se sẻ vụt bay khỏi sân. Trong lúc thần kinh căng thẳng, tiếng vỗ cánh của đàn chim làm mọi người thảng thốt cùng đưa mắt nhìn ra ngoàị
Thì nàng đã đứng đó tự bao giờ , ánh sáng bên ngoài quá chói chang khiên người ngồi từ trong nhìn ra phải lóa mắt, nhưng trên khuôn mặt mờ tối, ai cũng nhận thấy đôi mắt lung linh và nụ cười gợi cảm chứa chan.
Huyền Giác Ðại Sư không kìm hãm được sự vui mừng :
- Trời, Mai Lan, cậu đang nóng lòng chờ con .
Hai cô thể nữ mỉm cười, rời chỗ ngồi đi về phía saụ
Lê Lai cũng đứng lên chờ đợi xem những gì có thể xảy rạ Trước tình thế khẩn trương như vậy, vị Công Chúa này sẽ giải quyết ra saọ
Giác Hạnh và hai chú sa di thì ngẩn ngơ nhìn nàng vì cái tên quá phụ nữ của Trần Công Tử.
Mai Lan nhìn mọi người, khoan thai đi vàọTà áo văn sĩ trắng bong, thẳng băng, cái mũ nho sinh chỉnh tề che kín mái tóc mây, nàng vẫn còn hóa trang là một trang thanh niên công tử. Mai Lan đến bên Huyền Giác Ðại Sư, cười khẽ nói :
- Cậu yên tâm, xong cả rồị
Mọi người hiện diện đều băn khoăn không hiểu lời nàng ám chỉ "Xong cả rồi" có nghĩa là vấn đề đã được giải quyết toàn bộ. Toàn bộ về phía nàng, chắc gì đã là toàn bộ về vấn đề nan giải mà mọi người đang lo lắng. Nhưng mọi người không phải chờ đợi lâu, lời giải đáp đã rõ khi họ thấy một người vừa xuất hiện trước cửa : Giác Huệ Ðại Sư .
Nhà sư đi vào, nét mặt còn đầy xúc động. ông không nói không rằng, đến bên Mai Lan, phục xuống lạy nàng ba lạy đại lễ , làm nàng hốt hoảng tránh sang một bên :
- Ðừng, Ðại Sư, xin ngài đừng làm vậy, không tôi đâm xấu hổ .
Phải đợi Mai Lan nhắc tới hai ba lần, ông ta mới bình thân, đứng nép sang một bên.
Sự sung sướng rạng rỡ trẽn nét mặt Huyền Giác Ðại Sư, Ngài thấy việc đã đến lúc phải làm, nên khẽ vẫy tay cho mấy đệ tử đến gần, rồi trịnh trọng nói :
- Thầy cũng không muốn dấu các con nữa, đây là Mai Lan Công Chúa, cháu gái của thầỵ
ông quay sang Giác Huệ, hãnh diện :
- Và nàng chính là người mà con đang khát khao muốn gặp .
Giác Huệ như đã linh cảm thấy điều đó từ trước, khẽ thưa :
- Bạch thầy, con thực có phúc .
Ðại Sư không giấu được vẻ nóng ruột :
- Và mọi sự đều xong cả rồỉ
Giác Huệ chậm rãi với vẻ vô cùng kính phục :
- Bạch thấy, quả có vậy , khi bọn giặc giải con qua khu lau sậy ở Cồn Ðông thì Công Chúa xuất hiện cứu con gọn và hết sức nhẹ nhàng, vì dù võ nghệ chúng có cao cường hơn con rất nhiều, nhất là tên sư áo vàng, nhưng chúng cũng chưa phải là đối thủ của ngàị Ðức Ðại Từ Bi xin xá tội cho con , vì con đã cho cả năm tên xuống dưới rạch nước .
Lê Lai khẽ góp ý, giọng thán phục :
- Ðúng, và như vậy không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở đầy dù sau này tụi giặc có tìm thấy xác của mấy tên đó .
Trong khi thày trò chuyện Giác Ðại Sư nói chuyện với nhau, thì Cúc, Hồng đã mời Mai Lan ra trước hè rửa mặt như một thông lệ mỗi khi cô chủ đi công chuyện trở về. Ba nàng đang thân mật thì thầm nói chuyện với nhaụ Hai cô thể nữ thỉnh thoảng lại cười khúc khích, luôn miệng vâng dạ. Sau đó, hai nàng đưa thau nước đị
Mai Lan trở vào phòng.
Khi thấy mọi người đang hân hoan chờ mình, nàng cười, lắc đầu nói :
- Thưa, xin lỗi cậu, mỗi khi bắt buộc phải làm những việc "thất đức" như thế này, con cứ thấy lợm giọng .
Lê Lai khảng khái :
- Sao Công Chúa lại nói vậỵ giết đám giặc dã man, tàn bạo, cướp nước hại dân đâu có phải là việc "thất đức" . Ai mà giết được cả bốn mươi vạn quân giặc xâm lăng này, cứ xin đổ tội lên đầu tôi, tôi xin chịu hết .
Mọi người đều cười ồ .
Huyền Giác Ðại Sư hơi lắc đầu :
- Mai Lan, ngộ biến phải tùng quyền . Trời Phật chắc cũng không bắt tội mình đâụ
Huyền Giác Ðại Sư hối hai chú sa di đi dọn cơm chay để Mai Lan dùng.
Câu chuyện đang tới chỗ cởi mở vui vẻ , thì Mai Lan thoáng thấy Cúc đi vàọ Nàng như hiểu ý, nói nhanh :
- Xin lỗi cậu và quí vị một chút .
Nàng đi nhanh ra ngoài, theo dãy hành lang về khu vãng lai phòng, nơi nhà chùa đã dành cho ba thầy trò trú ngụ đêm quạ
Ngoài trai phòng, cơm đã dọn sẵn với món đậu hũ chiên, rau đay cà ghém, và đặc biệt một nhát cá kho tương, khói bay nghi ngút .
Giác Huệ và Lê Lai đang còn bàn tán về câu chuyện vừa quạ Mọi người vẫn đứng quanh bàn trò chuyện, chờ đợị
Nàng ra, Công Chúa Mai Lan . Tà áo lụa bạch thướt tha, khuôn mặt rạng rỡ như hoạ
Mọi người yên lặng nhìn bước chân nàng đi quạ
Mai Lan cười, bỗng nói đầy vẽ bẽn lẽn :
- Xin lỗi, làm Trần Công Tử mãi thấy ngượng nghịu khó chịu quá .
Và thực khoan thai, thoải mái, nàng bước tới nên bàn ăn, mắt sáng lên :
- Canh rau đay, cà pháọ bộ cậu muốn con bị bội thực hay sao đâỵ
Có tiếng cười ha hả của Huyền Giác Ðại Sư . làm các đệ tử của ngài ngạc nhiên . vì điều đó chưa từng xảy ra