| Index | Home |
http://www.tuoitho.net
 
Bóng Mây Chiều
:: Thế Dũ ::
Chương:
      Chương 2

Nàng có ngờ đâu cái kết quả của cuộc ái ân là một sự thiệt hại thảm thê, một mối hận nghìn thụ
Hai tháng saụ.
Một buổi sáng, trước cửa trường Bảo Hộ, Chi đứng chờ Tú, ở trường rạ Trông nét mặt ủ ê của nàng, khách qua đường cũng biết là nàng có điều gì phiền muộn.
Từ hôm hiến thân cho Tú đến nay đã hơn ba tháng. Trong ba tháng đó nàng đã gửi cho bạn hai bức thư thúc dục. Nhưng than ôi! Một lá thư đi lại là một lần mong mỏi ... có lẽ con người tệ bạc ấy đã phụ nàng rồi, phụ nàng ngay cái đêm hôm ấỵ Chi hối hận lắm. - Chi tự mắng là nông nổi đáng thương ... Nhưng muộn rồi! Chỉ bẩy tháng nữa là nàng sẽ có một đứa con.
Không những thân đã mang nhơ, mà còn phải trăm chiều lo lắng. Giá ông Bình là người khoan từ, rộng lượng thì nàng cũng đành thú tội cho xong. Nhưng khốn thay ông lại là người khắc khổ, đời nào ông lại tha thứ cho Chị
Vì thế, nàng chỉ còn một kế là lên Hà Nội để hỏi Tú xem nếu thực chàng phụ bạc thì sẽ trốn đi đến ở nhờ một người bạn.
Nghĩ đến bước đường gai góc mai sau, nàng thở dài tự nhủ: "Trời! sao cuộc đời ta sống lại khó hiểu thế nàỵ Yêu nhau mà lại để lụy cho nhaủ "
Còn đang mơ màng suy tính, trống bỗng đổ hồị Một lúc sau, học trò lũ lượt đi rạ Chi phải đứng nép vào ga xe điện mà lóng ngóng nhìn vào trong sân. Thấy có con gái đẹp, mấy cậu học sinh bấm nhau thì thầm bàn tán, nhưng Chi vẫn làm ngơ như không nghe tiếng. Mãi một lúc sau, nàng mới trông thấy Tú ra với bộ mặt tươi cườị Nhưng không biết vì cố ý hay vô tình, chàng cắm đầu đi thẳng như không nhìn thấy tình nhân. Chi cũng không dám len vào hỏi chỉ lặng lẽ đi theọ
Đến ngã ba con đường rẽ vào vườn bách thú, nàng mới tiến lên sẽ gọi:
- Anh Tú!
Tú quay lại, thấy Chi, mặt hơi tái nhưng cố làm ra vẻ tự nhiên, bảo người bạn đi bên cạnh bằng tiếng pháp:
- Em tôi đấy, nó ở Hưng Yên mới lên chơị
Người bạn mỉm một nụ cười chế nhạo rồi đi rẽ về phố Carnot.
Tú thở dài, sẽ bảo Chi:
- Em vào trong nàỵ
Thấy giọng nói chàng có vẻ cảm động, Chi cũng không lo ngại mấỵ Nàng đi theo Tú trong lòng hồi hộp. Đến một cái ghế xi măng, Tú kéo Chi ngồi xuống rồi dịu dàng hỏi:
- Em mới lên chơỉ
Chi sẽ đáp:
- Vâng ... em lên hỏi anh!
Tú ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài:
- Nhưng em có chắc không?
Cảm động, nàng ứa nước mắt nhìn bạn nghẹn ngào:
- Đích rồi, khổ quá! Anh có làm thế nào thu xếp cho xong không em chết mất.
Nói đoạn, nàng gục đầu vào vai Tú mà thổn thức. Bao nhiêu sự lo lắng, sự hổ han, sự nghi ngờ đều như theo dòng lệ mà thoát ra ngoàị
Một lúc, nàng mới thấy trong lòng dìu dịụ
Tú để lặng yên cho nàng khóc. Khi nàng ngẩng lên chàng mới cầm tay, sẽ hỏi:
- Vậy em định thế nàỏ
Chi nín khóc, dịu lời:
- Em đã nói rõ ý em ở trong thư: chỉ có một cách là anh cho người đến hỏị
Thốt ra câu ấy, nàng tưởng Tú sẽ vui lòng ưng thuận. Nào ngờ đâu Tú lại không nghĩ như nàng. Một lúc sau chàng mới nói:
- Em nên tha thứ cho anh ... để anh phân trần cho em rõ. Bây giờ anh còn đang đi học mà lại vướng vào vợ con thì còn hy vọng gì tiến lên được. Vậy em nên vì tương lai anh.
Chàng nói mau như sợ Chi cướp lờị Nhưng Chi, vì quá đau đớn nên điềm nhiên để chàng nói hết rồi cười nhạt:
- Anh mà cũng nghĩ thế, làm gì anh phải chối quanh, nếu quả thực anh muốn làm hại tôi, và chỉ muốn thỏa lòng trong chốc lát, nếu anh không yêu tôi nữa thì anh cứ nói ra tôi sẽ liệu ... chứ làm gì anh phải viện những lẽ vu vợ Anh nên biết: học trò có vợ hay không, việc ấy có can gì đến sự học. Hay tại mình, mà dở cũng tại mình chứ vợ con thì có làm gì nên tộị
Lời nói đầy vẻ xót xa, đầy sự cương quyết đó làm cho Tú luống cuống không biết trả lời ra saọ Chi thực không ngờ rằng người mà nàng yêu dấu lại là người như thế. Nàng tưởng tượng như giá nàng ở địa vị Tú thì không đời nào lại để cho một người mình yêu phải khổ sở như nàng.
Nhưng trong tâm hồn Chi không những chỉ có tính trầm nghị mà thôị Nàng tự cao chừng nào thì cũng dịu dàng chừng ấỵ Tuy lời nàng nói đầy sự hờn giận, mà nàng có ghét Tú được đâụ Đưa mắt nhìn tình nhân thấy nét mặt chàng rầu rầu thương xót, nàng lại hối hận thở dài:
- Anh nên thương lấy em ...
Xem như Tú cũng cảm động vì lời nói van lơn, nhưng không hiểu tại sao chàng vẫn không ưng thuận:
- Nhưng chắc thầy me anh không cho phép. Vì các cụ đã định ... thực khổ cho anh quá!
Chi đã nóng ruột, cố giữ vẻ ôn tồn:
- Em xin nói một lần nữa: Nếu anh thực yêu em thì không có điều gì ngăn được ý anh muốn. Anh lại không tự chủ được hay saỏ Hay là anh chỉ định lừa dốỉ
- Thôi anh van ... Em mà cũng còn nói thế thì còn trời đất nàọ
- Vậy thế sao anh còn từ chốỉ
Tú năn nỉ:
- Nếu anh nghe em, anh sẽ là đứa con bất hiếụ Không đời nào thày anh lại cho phép.
Chi cười lạt:
- Vì saỏ Em không xứng đáng làm dâu các cụ hay saỏ
Tú thở dài:
- Không phải thế ... Khốn nỗi, hai bên đã ước hẹn với nhau rồị..
Chàng nói dốị Thực ra chàng cũng chưa hề ngỏ ý với cha mẹ bao giờ. Cái việc nó làm cho chàng lưỡng lự, sợ hãi, là đứa con sau nàỵ Nhưng Chi vẫn tin lời Tú là thật nên nghẹn ngào nói:
- Anh đã có nơi ước hẹn ... Trời! đã thế anh còn yêu tôi làm gì? Anh lừa dối tôị..
- Anh xin em đừng nói thế ... chỉ tại thầy me anh chứ anh nàọ..
- Thì ta chẳng cưới xin gì nữa, em sẽ vui lòng cùng anh tự do kết hôn.
Ngừng một lát nàng dịu lời, năn nỉ:
- Anh nghĩ xem, cảnh ngộ nó đã xui như thế thì anh cũng nên thương em. Anh đắc tội với các cụ thì em cũng có lỗi với thầy me em. Em nào có được sung sướng gì?
- Khốn nhưng ta làm cách gì mà sống!
Chi vui vẻ đáp:
- Anh em ta sẽ thuê nhà riêng mà ở với nhaụ Ngoài số tiền thầy me gửi cho, anh có thể đi dạy học thêm để kiếm tiền. Còn em, em cũng xin đi làm thư ký, dạy học như anh.
Rồi nàng nhìn tình nhân âu yếm nói:
- Đấy anh coi, dẫu việc khó đến đâu cũng có thể giải quyết được, nếu chúng ta yêu nhaụ
Tú cũng gượng cười:
- Em nói dễ nghe quá. Đến lúc làm theo mình tưởng tượng mới biết rằng khó khăn. Anh lo lắm. Câu nói mơ hồ làm cho Chi ngơ ngác. Người ta lúc mới yêu nhau thường mơ ước đến cảnh xum vầy đầm ấm, cớ sao Tú lại tìm cách lánh xa, tuy vẫn yêu nàng? Vì cứ trông thấy nét mặt khổ sở tuyệt vọng của chàng lúc đó, Chi cũng biết là chàng vẫn thương hại Chi mà không thể nghe được lờị Nhưng Chi lại nghĩ trái lại, Tú đã phụ bạc mình nhưng còn vờ thương xót. Nàng không thể nén được sự bực mình dồn hỏi:
- Vậy anh định thế nàỏ
Giọng nói giận dữ làm cho Tú lo sợ luống cuống, chàng lặng yên một lúc rồi cất tiếng run run:
- Em, em có thể đến ở nhờ một người bạn được không?
Rồi chàng lặng im, nhìn người bạn gái để đợi câu giả lờị Một lúc thấy nàng vẫn thản nhiên, nét mặt có vẻ mơ màng suy nghĩ chàng lại ngọt ngào nói tiếp:
- Em nên nghe anh ... để rồi anh sẽ liệu chứ bây giờ anh lại phải cáng đáng những công việc ấy thì nguy cho sự học của anh lắm.
Đoạn chàng moi chiếc ví da ở trong túi ra lấy một tập giấy bạc đưa cho nàng:
- Đây em cầm lấy món tiền này để rồi anh sẽ đưa saụ
Đến đây, Chi không thể nào nén được sự tức giận nữạ Nàng ứa nước mắt quay ra nhìn hòn đảo nổi giữa hồ. Rồi, đột nhiên, nàng vùng đứng dậy ngó vào mặt Tú mà cười nhạt:
- Anh là một đứa ích kỷ ... Anh làm hại tôi, anh làm nên tội cho tôi mà không muốn chịu sự khó khăn nàọ Anh chỉ sướng lấy thân anh ...
Nàng thương tâm quá, lấy vạt áo lên lau nước mắt giọng nói càng thêm nghẹn ngào:
- Trời ơi! Ta nhầm. Người ta cắp sách đi học đấỵ Lương tâm người ta để đâủ Khốn nạn cho thân tôị Bây giờ tôi mới biết lòng các ông là giáo dở.
Nàng lại buông vạt áo xuống mà nghiến răng nhìn Tú, hai mắt đỏ ngầu như con thú dữ. Thoáng trông thấy tập giấy bạc rơi trên ghế, nàng cúi nhặt rồi quẳng xuống đất mà cười gằn:
- Thôi được ...
Nói xong nàng quay đị Nhưng vừa đi được ba bốn bước, người con gái khốn khổ không nén được sự đau đớn, òa lên khóc như mưa ...
Sang đến Bắc Ninh, trước khi tìm đến nhà bạn, Chi ngồi trên một cái ghế trong công viên. Một luồng gió mạnh chạy qua quét những lá khô trong vườn lạt sạt.
Tần ngần ngắm những chiếc lá khô, trong óc Chi bỗng nảy ra bao ý nghĩ chua chát. Thân Chi nào khác chiếc lá rơi, một chiếc lá còn xanh đã rụng vì cơn mưa gió tơi bời, mà nay bỏ quăng trong vườn vắng.
Trời đã về chiềụ
Nghe tiếng kèn nhà binh thổi ở đằng xa xa, Chi giật mình tỉnh mộng. Nàng mỏi mệt quá nhưng cố gượng đứng dậy đi ra ngoài đường.
Một người cảnh sát cưỡi xe đạp qua trước mặt khiến nàng lo lắng, vì biết đâu ông Bình lại không trình báo lôi thôi, nhờ ty cảnh sát bắt nàng về. Nghĩ vậy, Chi thở dài, rảo bước đi maụ
Đến nhà Tâm ở phố Ninh Xa, quen như mọi khi, nàng điềm nhiên đẩy cửa bước vào, nhưng nàng bỗng kinh ngạc, sượng sùng, vì thoáng trông đồ trần thiết trong buồng khách cũng biết là nhà đã thay chủ. Thấy một bà cụ ở dưới bếp đi lên, nàng gượng hỏi:
- Thưa cụ, cháu hỏi chị Tâm.
Bà ta ngơ ngác:
- Không, ở đây không có ai tên là Tâm.
Sau một tiếng "vâng", Chi lật đật chào bà cụ rồi trở ra, trong lòng chán nản, tuyệt vọng.
Rồi, đứng bơ phờ ở một góc phố, nàng chạnh tưởng đến cuộc đời mai sau, đến cái ngày đứa con nhỏ lọt lòng ... ôi! Mai sau thân nàng chửa biết còn điêu đứng đến đâu!
Bơ vơ trên đời không ai thân thích, tiền bạc cũng không, biết bao người đàn bà khốn nạn phải sống trong cảnh khốn cùng với đứa con thợ Rồi một hôm con ốm không có tiền mua thuốc, người mẹ đành phải bán thân cho người vì lòng thương con quá nặng ...
Cảnh đời trụy lạc ấy thoáng qua trí não khiến Chi rùng mình.
Bùi ngùi, nàng nghĩ đến mẹ, đến em rồi ứa hai hàng lệ ...
Đang lúc băn khoăn lo lắng, Chi bỗng thấy một cô bạn học ngày xưa đi lạị Nàng thở dài tự nhỉ: "Chị này chẳng biết có lòng tốt chứa ta không? Thôi, ta cũng đành liều".
Khi người bạn đã đến gần, nàng cất tiếng hỏi trước:
- Kìa chị Yến.
Cô bạn ngơ ngác nhìn.
- Chị quên tôi rồi à?
Yến vẫn ngơ ngác:
- Vâng, tôi chẳng nhớ ra aị
- Chi đây mà.
Nghe tiếng xưng tên, Yến bỗng reo lên:
- ô kìa chị "Hoa khôi". Sao bây giờ chị khác hẳn đi thế. Lâu nay mới lại gặp nhau, chị vào chơi nhà tôi nhé!
Hai chữ "Hoa khôi" bỗng nhắc Chi nhớ lại những kỷ niệm ngây thơ ngày còn theo học ở trường con gái B. N. Vì khi đó nàng đẹp nhất trường, nên chị em bạn học vẫn tặng cho cái biệt hiệu ấỵ
Yến hỏi:
- Bây giờ chị ở đâủ
- Hưng Yên.
- Chị lên đây chơi à? Thế tối nay chị ngủ nhà tôi nhé?
Chi thẫn thờ đáp:
- Vâng, cả tối mai, tối ngày kia nữa, được không chị?
Thấy Yến ngơ ngác nhìn, nàng nói tiếp:
- Nghĩa là tôi không thể trở về nhà được nữạ Chị có bằng lòng cho tôi ở trọ cho đến khị..
Yến (thẫn thờ) ngắm bạn một lúc rồi bỗng chợt hiểụ Nàng thở dài bảo bạn:
- Được, chị về với tôị Nhà tôi ở Niềm Thắng.
Hai chị em lặng lẽ đi bên nhau, thỉnh thoảng mới hỏi một câu vơ vẩn. Đến Vọng Cung, Yến đi trước, dắt bạn qua những khúc đường nhỏ hẹp. Một lúc đã tới nhà.
Thấy vườn tược tươi tốt, Chi ngắm nghía quanh quẩn một lúc rồi khen:
- Đẹp nhỉ! Chị ở đây chắc tĩnh mịch, hẳn không có sự gì khó chịu nữạ
Yến cười:
- ở chỗ này tu được.
- Nhưng chị có thể cho tôị..
- Được, chị không lọ Khổ! Chị có thể nói ... cho tôi nghe được không?
Chi ngần ngừ một lúc, rồi cất tiếng buồn rầu thuật lại chuyện thương tâm của mình cho bạn nghẹ Lúc nói đến sự tàn tệ của Tú, nàng ứa nước mắt khóc.
Yến cũng ngậm ngùi:
- Thực, sinh ra con gái cũng khổ! Sao ở đời lại có hạng đàn ông hèn mạt như thế. Nhưng thôi, sự đã rồi, chị cũng đừng nghĩ gì nữạ Thà coi nó là đứa khốn nạn không đáng để chị bận lòng.
Nói đoạn, Yến vào trong nhà lấy thau và khăn mặt mang ra cạnh bể ở trước sân. Múc nước xong nàng mời Chi rửa mặt.
Thấy bạn ân cần săn sóc đến mình, Chi tự lấy làm hổ thẹn. Vì khi xưa lúc còn đi học, thấy Yến mập mạp to lớn, nàng vẫn cho là người tục tằn thô bỉ nên có ý khinh, ai ngờ người mà nàng đã tặng cho cái tên "du côn" cay độc lại có tấm lòng quý hóa như vậỵ
Rửa mặt xong, Yến mời bạn vào trong nhà. Ngắm gian buồng sạch sẽ với bộ ghế tối tân, Chi đoán là còn người đàn ông nữa nên sượng sùng hỏi:
- Yến ở đây với ai thế?
- Anh Tuấn.
Chi sửng sốt!
- Thế à? Anh ấy thường vẫn đến chơi với me tôị Ra chị là em anh Tuấn mà tôi không biết.
Nói xong Chi mỉm cười, vì nàng lại nhớ đến thói nghịch tinh của mình, khi còn là cô học trò nhí nhảnh.
- Đời học trò thực đáng tức cười, chị nhỉ! Ngày chúng ta còn học với nhau, tôi với chị thường kình địch nhau luôn thế mà ...
Yến mỉm cười nói tiếp:
- Nay lại ngồi thân mật với nhaụ Nhưng ngày ấy Chi cũng tệ lắm kiạ Chi đẹp ... Chi học giỏi, được cô giáo yêụ Tóm lại cái gì Chi cũng hơn Yến nên mới khinh.
Chi cười gượng:
- Chắc bây giờ chị hãy còn giận?
- Chi nhầm! Đời nào lại thế. Chi có thấy Yến giận và ghét ai bao giờ không?
Cảm động vì lời nói âu yếm của bạn, Chi bỗng rầu rầu nét mặt. Yến lại thở dài nói tiếp:
- Cuộc đời biến đổi thực chẳng ra saọ Mới cách có ba năm nay chị đã ...
Chi cướp lời:
- Đã già, xấu hơn trước nhiều rồi phải không chị?
Thấy bạn lặng im ra chiều ái ngại, nàng lại ngậm ngùi:
- Bây giờ Chi phải bơ vơ trên đời ... Chi mới biết bụng Yến ... Yến có tha thứ cho Chi không.
- Chị dạy quá lờị Tôi xin thề với chị rằng ở đây không có sự gì phiền cho chị. Hai anh em tôi ở đây trong "túp lều tranh" (nàng gạch ba chữ túp lều tranh bằng nụ cười) như hai người ở ẩn. Thú lắm chị ạ! Anh Tuấn sẽ coi chị như một người em vì từ ngày anh ấỵ..
Yến nói đến đây bỗng im bặt như không muốn đem chuyện riêng của anh ra nói với bạn. Nhưng Chi vốn thông minh nên hiểu ngaỵ Nàng mỉm cười trông ra ngoài vườn.
- Vâng, em xin cám ơn. Nhưng thưa chị, nhà này mà gọi là "túp lều tranh" thì cũng khí quá, vì mái ngói, tường gạch cửa lại có chấn song để phòng kẻ trộm.
Yến vui vẻ giảng nghĩa:
- Đấy là cái tên sáo của các anh ấy đặt ra cho có vẻ mơ màng đấy chứ. Cũng như nhà văn sĩ kiết ở gian nhà lụp sụp mà viết thư cho ai tả những nhà lầu, đệm thêu, chăn gấm. Với lại cứ xem cái giá tiền sáu đồng một tháng cũng đủ sợ cái "lều" của chúng tôi rồị
Nghe những mẩu chuyện khôi hài của bạn, Chi cũng đoán được tính tình của Tuấn. Cái cảm giác nhẹ nhàng mà Yến vừa gieo vào tâm trí, khiến nàng ao ước cuộc đời khoáng đạt. Còn gì sung sướng hơn là cảnh một anh một em sống trong chiếc nhà cô tịch như anh em Tuấn ăn ở với nhaụ
Lúc ấy Yến bỗng nghe tiếng thằng nhỏ gọi ở dưới bếp, nên bỏ bạn ngồi một mình, xuống bếp làm cơm. Chi cũng sực nghĩ đến cha nên vội vàng viết bức thư từ biệt. Xong, mỏi mệt quá nàng ngả lưng xuống chiếc ghế xích đụ Một lúc sau nàng thiu thiu ngủ.
Hai giờ sau Yến đánh thức nàng dậy ăn cơm. Bầng mắt ra trông thấy Tuấn ngồi đọc báo ở phòng ngoài, nàng bẽn lẽn đứng dậy, rồi rón rén đi sang, cố lấy giọng nhiên sẽ chào:
- ông ... Anh còn nhớ tôi không?
Tuấn tươi cười đáp:
- Tôi thì không bao giờ quên cô được. Từ ngày bà giáo mất đến nay tôi vẫn ...
Chàng bỗng im bặt. Muốn che sự ngượng nghịu chàng quăng tờ báo xuống, lật đật sang buồng ăn.
Trước Chi còn e lệ dụt dè, nhưng tự biết ở địa vị mình mà do dự thì vô lý nên chỉ một lúc sau câu chuyện của chủ, khách đã có vẻ nồng nàn.
Ăn xong mọi người ngồi yên lặng trước những chén chè sen hơi bốc lên nghi ngút, Tuấn bỗng đứng dậy nhìn Chi se sẽ nói:
- Cô không ngại, chúng tôi là người xa lạ mà cô cho anh em chúng tôi biết chuyện riêng, đáp lại lòng tin của cô, tôi thề xin giữ kín. Từ nay cô cứ ở đây với em tôị Tôi rất vui lòng.
Chi cúi mặt xuống, ấp úng trả lời:
- Cảm ơn anh ...
Sau mấy hôm đầu, sự buồn bực ở đâu lại lặng lẽ kéo đến lấn áp tâm hồn Chị
- Ta có thể nhờ một người đối với ta chỉ là bạn xoàng, một người đàn ông chưa vợ được không?
Chi tự hỏi như thế, trong lòng lại băn khoăn khó chịụ Sau nàng nghĩ: "Không thể được, Ta thế này nào còn có thể lấy ai được nữạ Thân ta ô uế mất rồị Vậy ta chịu ơn mà không trả được ơn thì chả hóa ra vô sỉ lắm saọ"
Nhưng lúc Chi ngỏ ý muốn ra đi lập thân ở một nơi xa lạ, chàng bàn:
- Cô ở đây mà tìm kế sinh nhai cũng được chứ saỏ Chả hạn, cô có thể buôn thứ hàng gì đó; tôi sẽ vui lòng giúp cộ Bạn bè đối với nhau, cô cũng chả nên câu nệ, giữ gìn cho lắm!
Yến cũng tán thành ý kiến của anh nên cố nghĩ xem có thứ hàng gì buôn có lãị Nhưng buôn bán nào phải là nghề dễ kiếm ăn, mà biết buôn thứ hàng gì cho hợp ý mình? Mở hiệu ử Nàng làm gì có vốn.
Tuấn thấy bạn ngần ngừ, thì đoán là nàng không thuận nên lại bàn cách khác:
- Hay thế nàỵ Cô thạo nghề thêụ Chi bằng làm tạm nghề ấy, tôi sẽ điều đình với ông chủ hiệu tôi quen để lĩnh đồ về làm. Nghề thêu xưa nay vẫn là gia tài của thành Bắc.
Yến can anh:
- Làm nghề ấy vất vả mà chẳng kiếm được là baọ
Nhưng Chi rất ưng lời bàn của Tuấn, vì cái lợi được ẩn trong nhà mà làm việc. Đối với nàng không còn gì khổ hơn là phải phơi mặt ra với công chúng.
Tuy vậy nàng cũng chưa quả quyết vì biết đâu Tuấn làm ơn lại không phải vì lợi, vì ái tình.
Nhưng nếu Chi biết là từ ngày nàng ở đó đến naỵ Tuấn đã phải chịu nhiều tiếng xấu thì cũng không nỡ nghi oan cho chàng; hết người hàng xóm cười chê lại đến các bạn đồng sự, các cậu học trò nhạo báng. Song Tuấn chỉ lấy nụ cười ra đối phó.
Thế mà Chi vẫn nghi ngờ cho ân nhân. Hễ nói đến chuyện về đàn ông với bạn là thế nào nàng cũng len vào một câu: giả dối hết, họ nhỏ nhen hơn các sự nhỏ nhen trên đờị
Nhưng nửa tháng quạ..
Lòng ngay thẳng của chàng đã thắng hẳn được tính đa nghi của người thiếu phụ ... Thế là Chi bắt đầu làm việc.
ở nhà đã sẵn có khung, có chỉ, vải và kiểu mẫu Tuấn lĩnh ở trên hiệu mang về cho, nên nàng chẳng phải bỏ một xu nào làm vốn.
Bức thêu đầu, nàng cậm cụi làm trong năm hôm mới xong. Chiều hôm ấy Tuấn ở trường về thấy Chi đứng tần ngần trước khung thêu thì cảm động đến gần ngắm nghía một lúc, chàng khen:
- Đẹp lắm, cô thêu khéo lắm.
Tuấn nói không ngoạ Bức tranh khóm chuối vờn gió bên bờ ao về lúc hoàng hôn của nhà mỹ thuật đã dịu dàng hoạt động thêm cái tài khéo léo của cô thợ thêu lột được hết tinh thần và màu chỉ óng ánh lại càng thêm lộng lẫỵ
Thấy Tuấn khen, Chi bẽn lẽn gượng cười:
- Bây giờ anh lại đi giả hộ em nhé!
Tuấn yên lặng rồi nói:
- Thôi, không trả họ nữạ Bức thêu đẹp như thế này mà vào tay người khác thì phí mất, ta phải giữ làm kỷ niệm chơị
Khi bức thêu thứ hai đã xong, Tuấn đem lên hiệu trả lại chủ và lĩnh được hai đồng công nhưng chàng nói dối Chi được bốn đồng.
Được lĩnh số tiền kiếm ra lần thứ nhất, Chi cảm động nhìn ân nhân không nóị
Từ đó trở đi, nàng mới được an lòng. Thân thể nàng dần dần bình phục nhưng thấy bụng càng ngày càng to, nàng không sao quên được cái đêm khốn nạn, cái đêm mà Tú đã lừa gạt nàng. Nàng lại mong cho chóng đến ngày sinh nở để được tự do đi tìm Tú mà trả thù xưạ
Ngày nào cũng vậy, ngoài buổi giúp Yến làm cơm thì Chi lại cậm cụi ngồi thêu, chứ không bao giờ ra ngõ. Tuy vậy nàng làm việc rất điều độ vì nàng chỉ mong sao cho được no ấm thì thôi, chứ cũng chẳng mong gì suốt đời theo đuổi cái nghề thêu mướn. Mà giá không nhờ Tuấn lĩnh và trả đồ hộ thì nàng cũng không lấy gì làm vui vì nàng sẽ biết là mỗi ngày chỉ kiếm được độ hai hào hoặc kém hơn: Tuấn bao giờ cũng đưa gấp đôi số tiền công của chủ.
Thực là một cách giúp nhau kín đáo, âu yếm của một cặp tình nhân. Nhưng không, đối với Chi, Tuấn chỉ coi như một người bạn, bạn chơn mà Chi cũng chỉ coi chàng là ân nhân đáng kính, đáng phục mà thôị
Vì vậy "túp lều tranh" thêm một người đàn bà nữa lại trở nên vui vẻ hơn xưạ
Ngoài công việc hàng ngày, cả ba đều ham đọc sách. Chẳng có tờ báo nào hay mà Tuấn không mua, chẳng có một cuốn sách nào được các nhà phê bình ca tụng là Yến không gửi tiền đặt trước. Cả ba đều là văn sĩ cả, nghĩa là cùng mắc một chứng bệnh: bệnh viết văn. Được cái, viết xong, các nhà văn sĩ chỉ xé đi hoặc để những hôm mưa dầm đem ra ngâm chơi, chứ không có can đảm gửi đăng báọ
Đang lúc mọi người đều sống vui vẻ như những người vô tư lự thì bỗng một hôm có khách ở Hà Nội về chơị
Hôm ấy, một buổi chiều giữa thụ..
Trước khi vào nhà, khách còn dạo quanh vườn để ngắm những cây xanh tốt. Đứng bên gốc nhãn già, khách dang tay hút gió, bỗng chợt nom thấy Chi ngồi thêu bên cửa sổ.
Trong buồng tối, bên ngoài bóng râm, ở giữa khoảng tranh tối, tranh sáng ấy, khách thấy hình ảnh Chi như in trên một bức tranh lụa mầu đen cực mỏng. Mà bàn tay trắng nõn của nàng đưa lên đưa xuống, làm cho bức tranh mỹ nhân ngồi thêu đó thêm phần hoạt động.
Người thiếu niên đang đăm đăm ngắm nghía, cố thu vào trong cặp mắt bức tranh tuyệt xảo, thì nàng bỗng chợt ngẩng lên. Bàng hoàng vì cái nhan sắc diễm lệ của người thiếu phụ, khách bẽn lẽn ngả mũ chào rồi đến gần cửa sổ:
- Thưa cô, anh Tuấn tôi có nhà không ạ?
- Dạ (Chi khẽ đáp) anh ấy đi chơi chưa về.
- Cô Yến?
- Chị tôi đi chợ.
Rồi lặng yên một lát, Chi dịu dàng hỏi:
- Có phải ông là ông đốc Lương ở Hà Nội không ạ.
Khách mỉm cười đáp:
- Vâng, sao cô biết?
Chi cúi mặt xuống khung thêu se sẽ trả lời:
- Anh Tuấn thường nhắc đến ông luôn!
Lương cười:
- Còn tôi, tôi cũng biết cô là cô Chi vì anh Tuấn cũng có viết thư nói chuyện.
Nhưng lạnh lùng Chi nói lảng:
- Mời ông vào trong nhà.
Sau một tiếng vâng, Lương vờ dạo quanh vườn, kỳ thực hai mắt vẫn không rời cái cửa sổ Chi ngồi thêụ Cái nhan sắc diễm lệ của nàng gợn nét buồn thương làm cho Lương say sưa như ngắm cảnh u sầu, thanh tĩnh.
Chàng nghĩ thầm: "Đáng thương! Con người đẹp như thế mà bị quân độc ác nó lừạ Trời! Giá như ta ... Sao ta chẳng được ở địa vị anh chàng họ Sở ấy mà nâng niu chiều chuộng đóa hoa này!"
Lời tự nhủ văn hoa ấy, Lương nghe thấm thía đến tận đáy lòng. Nhưng không biết tại sao chàng lại lắc đầu như chán nản?
- Đây là cấm phòng, không được ngó vào, quan Đốc ạ!
Tiếng ai nói làm cho chàng thiếu niên tỉnh giấc mợ Lương quay lại thấy Yến nhìn mình mà cười thì cũng gượng cười theo:
- Cô đi chợ về?
- Vâng, anh mới sang chơỉ Anh ở đây ăn cơm với chúng em nhé. Anh vào trong nhà đị
Lương lặng lẽ theo Yến vào phòng khách rồi táy máy đến chỗ Chi thêu thì, không biết cố ý hay vô tình, nàng bỗng vùng đứng dậy đi xuống bếp.
Cái cử chỉ khiếm nhã ấy làm cho Lương ngượng quá. Chàng thở dài nằm lăn xuống ghế xích đu nét mặt ngao ngán.
Một giờ sau, Tuấn đi chơi về. Đôi bạn thiết chào nhau bằng một nụ cườị Tuấn hỏi:
- Anh mới sang?
- ừ, sang thăm bệnh một bà cụ ở bên nàỵ Mấy tháng nay bận quá chẳng lúc nào sang thăm anh được, buồn quá!
Nghe giọng nói dịu dàng của bạn, Tuấn hơi lấy làm lạ, vì ít khi Lương lại đứng đắn như vậỵ Chàng mỉm cười bảo bạn:
- Có một việc quan hệ phải nhờ đến tay quan đốc mới xong đây!
Lương chừng mắt nhìn, sẽ hỏi:
- Việc gì mà bí mật thế?
- Thôi chả nói nữa!
Lương bĩu môi chế nhạo:
- ê! Hay không.
Tuấn ngần ngừ một lúc rồi ấp úng:
- Việc ... Chi ấy mà.
Lương bỗng vỗ tay cười rộ, nhưng lại im bặt, nhớn nhác nhìn ra sân như sợ có người nghe thấy tiếng cười mỉa mai của mình đối với người con gái khốn nạn.
Làm thày thuốc, Lương còn lạ gì việc hộ sinh, nhưng không hiểu tại sao lúc này chàng thấy ngập ngừng e lệ.
- Thế nàỏ Quan Đốc có thuận không?
- Khỉ, đùa mãi, ở bên này cũng được chứ saỏ
Lúc ấy, thằng nhỏ đã bưng cơm lên buồng ăn. Yến mời:
- Nào mời các anh các chị ra chén đi chọ
Lương cau mặt nói đùa:
- Ai khiến cô mời đấỷ Thực rõ khéo vô duyên!
- Đã đành! Nhưng chị Chi em hẳn là người có duyên!
Nói xong nàng cười rộ khiến Lương lo lắng tưởng cô em ranh mãnh đã nghi ngờ rồi, sợ Yến tưởng mình mỉa mai, chàng nói chữa:
- Yến có duyên ngầm thôị
Chàng lại toan pha trò nữa, nhưng đưa mắt nhìn Chi thấy nàng có ý lạnh lùng với những câu bông lơn nên bỗng sinh ngượng, ngồi im thin thít, Tuấn nói:
- Nào ăn đi! Trong khi ăn, cấm nói chuyện.
Khi đã rót rượu xong, Yến đứng dậy mời:
- Em xin nâng cốc uống mừng anh.
- Không dám.
Tiếc thay những lời bỡn cợt, chào mời kia lại chẳng ở miệng con người nhan sắc; Lương nghe thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cho hay cái nết tốt của người đàn bà chỉ khiến ta kính nể mà thôị
Tuy đồ ăn thanh đạm, nhưng Lương ăn rất ngon miệng. Ngồi bên Chi, chàng cảm thấy một mối vui nhẹ nhàng, man mác. Nhất là lúc nàng sới cơm đưa cho, chàng cảm động bẽn lẽn, thẹn thùng.
Món ăn tráng miệng là một đĩa đào mới hái ở trước sân. Táy máy nhìn hai cô chủ gọt vỏ, Lương mỉm cười: chàng so sánh má hồng hồng với má Chi, má xanh với má Yến: gương mặt hồng hào bên cạnh mầu da tai tái lại càng thêm tươị
Nhưng đang cười nói vui vẻ, Chi bỗng đứng dậy sang buồng bên cạnh khiến Lương buồn thiụ Hồi lâu chợt nghĩ ra một kế để gần nàng, chàng đứng dậy ấp úng:
- Nóng quá! Ra ngồi gốc nhãn cho mát đị
Rồi không đợi để bạn bằng lòng hay không, chàng đã hai tay xách hai cái ghế mang ra vườn.
Cây cối về chiều ủ rũ ... Không một hơi gió mát. Không một tiếng chim kêụ Duy, trên mặt đất xám, mấy tia nắng vàng nhạt in hình lốm đốm.
Sự yên tĩnh trong vườn bỗng nhiên gieo vào tâm trí Lương những mối buồn u uất. Chàng lim dim cặp mắt nhìn theo khói thuốc nhè nhẹ bay trên không, rồi thở dài bảo bạn:
- Sống an nhàn ở một nơi tĩnh mịch như anh thế này thực là sung sướng.
Thấy bạn không đáp lời, chàng lại tiếp:
- Giá những đêm trăng trong gió mát mà được ngồi dưới gốc nhãn này mà tình tự thì sung sướng biết chừng nào!
Câu sau, chàng nói to lên cốt để Chi nghe tiếng. Nhưng - ôi mai mỉạ Lúc quay lại nhìn vào cửa sổ thì chàng nào thấy bóng ai đâụ Nàng, vì chếnh choáng hơi men, đã bỏ đi nằm từ lâụ
Tình cảnh ấy làm cho Lương chán nản tuyệt vọng. Chàng ngồi tựa lưng vào ghế, ngửa mặt lên trời mà ngáp dài, ngáp ngắn. Tính bỡn cợt của Yến, vẻ mặt lạnh lùng của Chi và thái độ mô phạm của bạn lúc nào cũng như trêu cợt chàng. Nghĩ đến, Lương càng thêm ngao ngán. Chàng ngậm ngùi:
- Tôi như anh, tôi chẳng để Chi phải làmg lụng vất vả như thế.
Tuấn so vai đáp:
- Mình có lòng tốt với người ta dễ người ta không tự cao với mình! Phải chiều tính tự ái của người ta mới được chứ.
Một lúc sau, Tuấn vì mỏi mệt đã cáo đi nằm, mà Lương vẫn thẫn thờ trong vườn vắng. Chàng đi qua đi lại trước cửa sổ, Chi vẫn ngồi thêu, nhưng hai cánh sơn nâu vẫn khép chặt chẳng cho chàng nhìn giai nhân trong chốc lát.
Trời đã sâm sẩm tốị..
Lương thấy mọi người đều như hững hờ lãnh đạm với mình thì tưởng như bị họ coi khinh. Tiếng còi xe hơi văng vẳng bỗng nhắc chàng nhớ đến giờ về Hà Nộị Ngậm ngùi, chàng thở ra một hơi thực mạnh rồi lẳng lặng đi ra ngoài ngõ.
Nhưng mười phút sau, không biết tại sao chàng lại quay về. Thì, lạ sao, ánh đèn ở trong nhà đã chiếu ra ngoài cửa sổ trước sân. Hồi hộp, Lương rón rén đến gần cửa sổ để ngó vào trong thì một cảnh xum họp dịu dàng bày ra trước mắt.
Trên cái giá đóng vào tường, chiếc đèn măng sông phủ rua xanh tỏa làn ánh sáng trong phơn phớt. Một bên Tuấn ngồi đăm đăm đọc sách, một bên, Chi lúi húi thêụ Còn Yến đang đứng vót tăm cạnh bàn.
Cảnh tầm thường ấy, Lương ngắm mãi không thôi ... Chàng lại lắng tai nghe tiếng giun, tiếng dế rì rì dưới cỏ. Tiếng côn trung như than vãn bỗng reo vào lòng người cô độc những cảm giác tê mê ...

    Posted by: TuongCuop

Hết Chương 2
<< Chương Trước | Chương Kế >>

Chương:
 

 
     
| Index | Home |

Copyright© 2001 by TuoiTho.Net , All Rights Reserved.




<xmp><style>