| Chương 4 Một buổi chiều tháng giêng u ám ... Đứng tỳ tay vào bạo cửa, Chi trông đăm đăm ra ngoài đường, cặp mắt buồn rầu, mơ mộng. Cũng như xuân năm ngoái, xuân này nàng cũng ủ rũ buồn rầu ... Một năm qua! ... Cuộc đời vô định vẫn hoàn vô định. Cảnh sao cũng tiêu điềụ Mây sầu u ám, mưa bụi bay nghiêng làm cho lòng người đau khổ càng vẩn vương những nỗi buồn tê táị Ngoài đường, một người đàn bà còn trẻ, tay phải cầm ô, tay trái dắt con, thong thả đi như không để ý đến mưạ Thằng bé, tuy con đường trơn mà cũng nhảy nhót vui cườị Ngắm người thiếu phụ, Chi cặp mắt long lanh ngấn lệ: nàng chợt nhớ đến em Quý thân yêụ., đến cậu em kháu khỉnh mà đã lâu, lâu lắm, nàng thường dắt đi rong chơi trong các phố. Những khi đêm khuya, canh vắng, nằm trên chiếc giường tây êm ấm, nàng lại nhớ đến chiếc phản mọt cứng nhắc mà trên đó hai chị em thường ôm nhau mà ngủ ... Nàng nhớ em ... Nhớ từ dáng đi cho đến những cử chỉ thơ ngây và cảm động. Câu em nói, tiếng em cười như còn rủ rỉ bên taị Nàng lại nghĩ đến Lương ... Trên cặp môi tươi thắm, bỗng nở một nụ cười khô héo, khô héo như trái tim nàng. Là vì từ bấy nhẫn nay, Lương vẫn kính trọng nàng như một người tiên nữ, vẫn yêu nàng như một đóa hoa tươi mà than ôi! Nàng nào có thể đáp lại lòng quân tử: trông con người như Lương thực không có vẻ gì là đáng yêu: cái mũi gồ, cặp môi dày và bộ lông mày rậm của chàng đều là những vật thù địch đối với con mắt ưa "mỹ thuật" của bạn má hồng. Nghĩ đến Lương, trong óc Chi quay cuồng biết bao ý tưởng: thương cảm, nhớ nhung, hối hận ... Tiếng con khóc bỗng làm cho Chi tỉnh giấc mơ màng. Chạnh nghĩ đến sự đau đớn gớm ghê trong khi sinh nở, nàng lại nhớ đến ơn cứu mệnh của Lương. Trong mấy tháng nay lúc nào Lương cũng săn sóc đến mẹ con nàng như đối với vợ hiền con thảọ Xem ra chàng đã không ghét thằng ân mà lại có phần yêu mến như con mình. Nhưng lòng đại lượng của Lương càng rõ rệt bao nhiêu thì nàng lại đau đớn bấy nhiêu ... Nàng biết lấy gì báo đáp? Tiếng ân khóc càng to ... Chi thở dài quay gót đi vào buồng ngủ rồi bế nó rạ Tuy miệng "ợi ơi ơi" nhưng tâm trí nàng thì để cả vào kẻ bạc tình. Nghĩ đến người xưa, nàng hơi có ý ghét đứa con nó đã làm cho mình khổ sở, nhưng nào có thể được ... Lòng ích kỷ tự nhiên khi xô xát với tình mẫu tử chỉ như hòn sỏi ném xuống ao, cái sóng giận dữ chỉ thoáng một cái lại tan ngay ... Bế con vào lòng, nàng vẫn cảm thấy một sự khoan khoái nhẹ nhàng. Có tiếng giầy lên thang gác. Quay lại thấy Lương đi lên, Chi bẽn lẽn vờ rỡn với con cho đỡ ngượng. Lương cũng đứng thẳng người trên cầu thang mà nhìn nàng, cười nụ: - Trông em có vẻ một bà mẹ lắm. Nói xong, chàng đến gần cúi xuống rỡn với thằng bé trên tay người yêu, nhưng vì không quen nên chỉ lắp đi lắp lại mãi câu: - ê bé con! ê bé con! Rồi ngượng nghịu chàng nói lảng: - Trông em bé kháu quá, ở nhà có trẻ con thực cũng vui, em nhỉ! Chi e lệ: - Cái giống bạc như vôi này thì đến nhớn lại cũng chỉ giỏi nghề đi lừa gái chứ làm gì! Bao giờ cũng vậy, hễ Lương động khen thằng bé là Chi lại thốt ra những lời chua xót. Chàng ái ngại thương Chi quá, tình yêu vì thế càng thêm sâu nặng. Chàng chưa kịp an ủi, Chi đã buồn rầu tiếp: - Nó thực là một vết nhơ trong đời em, trông thấy nó em chỉ thêm đau lòng. Sau này nó lại chỉ là tuồng vô ích cho xã hội mà thôị Chi cũng chợt nhớ đến những đứa con đẻ hoang và sự di truyền của cha mẹ nên thở dài: - Thực đáng thương cho em quá. Nhưng sau này dù có thế nào thì đã có bố vờ nó đây chịu trách nhiệm chứ em làm gì phải lọ Rồi chàng tươi cười nói bông lơn: - ê ân! Ngày sau lớn lên mày đừng bạc với cậu nhé vì cậu đã là cha em đối với mọi người (đến đấy chàng đứng thẳng lên nhìn Chi). Anh chắc thế nào sau nó cũng giống em! Chi bẽn lẽn hỏi: - Giống thế nàỏ Lương cười nụ: - Nghĩa là cũng gan, cũng bướng như em. Cho là chàng gián tiếp trách mình, Chi buồn rầu bảo bạn: - Không gan thì có lẽ bây giờ đã nằm dưới đất đen rồị Em buồn bực lắm nên đối với anh cũng dở dói đều không phải, xin anh tha thứ chọ Lương mỉm cười, nện giầy xuống sàn se sẽ đáp: - Có gì đâu! Chi nên nhớ rằng Lương đối với Chi lúc nào cũng như thường. ở đời phải thế mới sống được chứ! Rồi nghiêm trang, chàng tiếp: - Có lẽ tại em yếu trong mình nên sinh tư lự. Người em xanh thế kia, em chẳng nên nghĩ nhiềụ Sang hè này em nên đi nghỉ mát ở Đồ Sơn ít lâu cho mạnh; hễ trong người khỏe thì khắc hết buồn. Thì, như đã dự định một việc xa xôi, Chi vơ vẩn đáp: - Có lẽ em không được cái hân hạnh đi Đồ Sơn với anh đâu! Lương không hiểu, trách: - Em cứ dùng những câu khách sáo, anh rất phiền. Chi mỉm cười: - Em nói thực đấy mà! Không có bao giờ hai người nói chuyện với nhau một các thân mật như vậỵ Mà, thấy Chi dịu dàng hơn trước, Lương cũng mừng thầm: chàng tưởng như Chi đã cảm động vì tấm lòng chung thủỵ Say sưa, chàng đặt tay lên vai tình nhân, âu yếm hỏi: - Em, em đáng thương lắm! Chi thở dài: - Anh còn đáng thương hơn! - Chính thế, hai chúng ta đều đáng thương cả ... Em coi, tuy em chưa bằng lòng lấy anh ... Anh mong rằng một ngày kiạ.. - Ngày ấy xa lắm. - Xa, điều đó anh không ngại, nhưng anh vẫn vui lòng chờ ... Anh mong rằng một ngày kia ... Mà càng mong mỏi bao nhiêu thì cái ngày ấy càng giá trị bấy nhiêụ Một tia hy vọng cũng đủ an ủi anh trong những lúc anh nghĩ đến em rồị Nghe lời nói thiết tha, Chi cảm động quay mặt trông ra ngoài cửa sổ để che giọt lệ ngập ngừng trong mí mắt. Khốn nạn! Nàng muốn cho Lương phải chán nản nên mới nói dối quanh thì chàng lại cam tâm chịu thiệt thòỉ Ngờ đâu chàng lại nặng lòng yêu đến thế! Mà Chi quả thật cũng đã siêu lòng! Nhưng nàng không dám tin vì hình như tâm linh lúc nào cũng bảo nàng: nếu cùng Lương thành chồng vợ thì sẽ có sự chẳng lành. Hai người yên lặng ... Trong cái phút nặng nề ấy hai trái tim cùng tê tái: đau đớn vì hối hận, tê tái vì tình. Thốt nhiên Chi vui vẻ: - Em hết buồn rồi! Từ nay em vui, vui mãị Chi đã quả quyết bỏ Lương mà đi nên muốn trả ơn chàng. Và biết Lương chỉ muốn cho mình vui, nàng mới chiều lòng mà gượng cười, gượng nóị Lương cũng thừa biết sự giả dối, nhưng nghĩ đến cái "lịch sử" đau đớn của tình nhân, chàng lại động lòng thương không nỡ trách. Là vì, bản tính đa cảm, chàng cứ bụng mình suy ra tính tình kẻ khác: Nếu phải khổ sở như Chi, có lẽ chàng không sao chịu được. Có biết đâu, tuy là thân gái mà Chi lại gân guốc hơn chàng! Vậy, ái tình của Lương trở nên bền chặt phải chăng là nhờ ở sự đau đớn của người chàng yêu, ái tình kèm theo lòng nhân đạỏ Lương cũng không hề nghĩ tới điều đó? Đứng lặng giờ lâu, chàng thở ra sẽ nói: - Đáng thương cho em! Anh yêu em quá! Thấy bạn nói đến tiếng "yêu", thốt nhiên Chi rờn rợn ... Ngày phải bỏ chàng mà đi thực đã đến nơi rồi! Gượng cười, nàng bảo bạn: - Anh chưa lên bệnh viện à? Nghe lời nhắc, Lương buồn rầu đứng dậy, vì đã lâu nay, hễ gặp tình thế khó khăn nàng lại đuổi khéo mình đi để được ngồi một mình mà tư lự. Thủng thỉnh xuống đến chân thang, chàng sực nhớ là quên mũ nên rón rén quay lên. Vừa tới bực thang đầu, chàng bỗng sửng sốt vì thấy Chi gục đầu xuống giường treo của con mà khóc sụt sùi ... Động lòng, chàng lại trở xuống để đầu trần đi lên bệnh viện. Không biết cảm tưởng của chàng lúc bấy giờ ra saỏ Mà giá Chi trông thấy chàng bắt gặp mình khóc thì sẽ ngượng nghịu biết chừng nào! Nhưng khóc một lúc lâu, nàng thấy trong lòng bớt đau bớt khổ. Thằng ân lại ngủ yên. Muốn được khuây khỏa nàng bỏ con nằm đó rồi rón rén xuống nhà. Từ hôm về ở với Lương đến nay, có lẽ lần này là lần đầu nàng để ý đến cửa nhà: trước cửa ra vào có trồng hai cây thiên tuế mà hôm nay nàng mới nhìn thấy rõ. Chi lại dạo quanh lầu thì những luồng hoa ngũ sắc, những mái cỏ xanh non như mới hiện ra với màu tươi thắm. Tần ngần nhìn mấy bông cúc vàng rực rỡ, Chi thở dài: "Người ta ví người đàn bà đẹp với bông hoa thực cũng không ngoạ Bông cúc kia nếu không có nhị thơm ngào ngạt thì bướm ong nào bén mảng tớỉ Mà giá ta là đứa vô duyên, xấu xí thì đời nào Lương lại yêu ta như thế?" Rồi nàng lại se sẽ nói một mình: - Chỉ có một cách là trốn đi, đến ở một nơi xa lạ, họa chăng mới được yên thân. Bỗng tiếng ai thổn thức văng vẳng lọt vào tai người thiếu phụ. Nàng ngửng lên thì thấy ở cửa bếp, con sen ngồi gục mặt xuống đầu gối mà khóc sụt sùị Ngạc nhiên, Chi rón rén đến gần sẽ hỏi: - Sao chị khóc? Con sen giật mình đứng dậy, đưa tay lên lau nước mắt rồi ấp úng đáp, mặt vẫn cúi gầm: - Da, thưa bà không? - Kìa! Sao chị khóc? Tôi làm gì mà chị phải chối quanh? Con sen nức nở: - Hôm nay là ngày giỗ thày con ... con xin phép ông cho con về nhưng ông không cho phép. Nói xong nó lại nấc lên mấy tiếng nghe thực thiểu nãọ Động lòng, Chi hỏi: - Chị muốn về phải không? Con sen vừa lau nước mắt vừa kể lể: - Chim có tổ, người có tông. Người ta đi xa, ai chả nhớ ngày giỗ ông bà cha mẹ. Con không được về, con cực lắm. - Nếu thế tôi cho phép chị về. - Nhưng con còn phải thổi cơm. - Thằng bồi nó đâủ - Dạ, ông con đã cho phép anh ấy về quê hôm quạ Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài: - Được, chị cứ về, sau ông có hỏi tôi nói giúp chọ Nghe lời nói dịu dàng của bà chủ, con sen đang ủ rũ bỗng mừng rú lên, luýnh quýnh đi xếp áo quần. Chi thấy tình cảnh đáng thương của con bé lại càng động lòng trắc ẩn nên căn dặn: - Chị cứ yên lòng mà về, không sợ gì cả! Tôi sẽ nói giúp chọ - Vâng. Nhưng bà đã cho phép thì con chả sợ gì nữa vì ông dặn con: "mợ bảo gì mày cũng phải nghe, dù trái ý tao cũng không được cưỡng." Chi không ngờ Lương lại cẩn thận chu đáo đến thế, một sượng sùng thoáng qua trong tâm hồn nàng tiếp theo một mối buồn ngây ngất. Nàng thẫn thờ như nhớ nhung thương tiếc. Lúc ấy con sen đã thu xếp áo quần xong, nó rón rén đi qua mặt bà chủ, khép nép chào: - Con xin phép bà con về à! - Vâng, mai chị ra ngay nhé! Chi dịu dàng đến nỗi giữ lễ phép với cả con sen mà không biết là quá đáng. Khi nó đã ra đến ngoài đường, nàng gọi giật lại mà cho nó một đồng bạc. Thấy cái dáng điệu hí hửng của một cô gái quê lúc đón tiền, nàng sung sướng như đã làm một việc nghĩạ - Giá ta cũng chất phác ngây thơ như nó. Lòng ích kỷ tự nhiên len vào tâm trí nàng, cũng như những người đa cảm trí thức, Chi coi người quê mùa là hạng người ngây thơ sung sướng; có biết đâu rằng họ ít cái khổ về tinh thần thì phần xác phải chịu thaỵ Tạo hóa bao giờ cũng công bình. Nhưng chợt mơ tưởng đến cuộc đời tư do khoáng đạt mai sau, Chi bỗng quên hết nỗi ưu phiền. ẻo lả nàng đi lẩn vào những luống cây, trong lòng hồi hộp, linh hồn cũng trong sạch lâng lâng. Đến một cây ngọc lan cành lá rườm rà, nàng kiễng chân lên ngắt lấy một bông trắng muốt mà gài lên mái tóc. Cái hương thơm ngát của đóa ngọc lan bỗng như gieo vào tâm hồn nàng một cảm giác say sưa, se sẽ nàng cất tiếng liên miên hát: "Thân em như giải lụa đào, Phất phơ giữa chợ biết vào tay aỉ" Nàng nào có thể biết cái thân mình sẽ trao gửi cho ai được? Còn đang thơ thẩn với câu hỏi khắt khe, Chi bỗng nghe tiếng con khóc nên vội vàng chạy lên gác như để khỏi băn khoăn với những ý tưởng viển vông. Lúc ấy Lương vẫn đứng ở ngoài đường, lặng ngắm người yêụ Chàng mơ mộng cho Chi là một tiên nữ hái hoa, nàng tiên vận áo mầu lam đi trong khóm cây xanh ngắt. Mà khi bóng nàng đã khuất, Lương cũng hớn hở bước vào gọi con sen. Chi thưa: - Sen nó trên này anh ạ. Nhưng lên đến cầu thang, Lương không thấy nó đâu, chàng chưa kịp hỏi thì Chi đã vồn vã: - Kìa anh! Anh về sớm thế? Lương dịu dàng đáp: - Năm giờ rồi mà em còn bảo sớm! Bây giờ anh có một ông bạn giúp việc nên cũng được thư thả hơn. - Thế à? Phải đấy, anh nên tĩnh dưỡng cho khỏe vì độ này anh xanh lắm. Lần này là lần thứ nhất Chi để ý đến sức khỏe của tình nhân. Lần này là lần đầu nàng nghĩ đến công việc của chàng. Mà nghe lời nói dịu dàng, âu yếm của nàng, Lương cũng thấy trong lòng khoan khoáị Lương sung sướng quá nên nóng bừng hai má, muốn che sự sượng sùng chàng hỏi lại: - Con sen nó đâủ - Em cho nó về quê rồị Anh nhẫn tâm quá. Ai lại nhà nó có kỵ mà không cho nó về! Lương nhìn Chi, âu yếm: - Nếu nó về thì ai hầu hạ em? Nhưng thôi, anh chỉ định bắt nó ẵm thằng ân để chúng mình đi ăn cơm trên hiệu đấy thôị Mà nguy quá! Làm thế nào mà đi ăn cơm được? Chả nhẽ lại mang cả thằng ân đỉ Chi cười thân mật đáp: - Thôi được, để em thay con sen thổi cơm ăn ở nhà chọ Anh tưởng em không biết nấu nướng đấy hẳn! Đi tập sự con sen mãi đây! Lương cười vang nói đùa: - Lương dễ chịu kém Chi đấy hẳn: tay kiện tướng trong nghề bồi bếp đâỵ Rồi chàng lại bàn thêm: - ừ phải đấy, chúng ta làm lấy mà ăn mới sướng ... Từ trước đến nay, công việc bếp nước, Lương đều giao cả cho người nhà, chẳng bao giờ để ý tới, mà Chi, tuy đến đã ở non nửa năm trời cũng không lúc nào ngó đến bếp. Thế mà nay nàng lại làm việc nội trợ, lẽ nào nàng lại không hồi hộp, hồi hộp như cậu học trò sắp đi thị Còn Lương, tuy đứng bên người bạn gái dịu dàng, trong lòng cũng chứa chan hạnh phúc, tưởng như Chi đã là vợ chàng. Lúc củi đã bùng bùng cháỵ Lương đứng lùi lại mấy bước để ngắm ngọn lửa mà chính tay chàng nhóm lên, trong lòng vui sướng như cậu bé chơi đèn trung thụ - Đấy em coi, anh cũng thạo lắm chứ! Nào, bây giờ ta đi lấy gạọ Đứng tựa lưng vào chiếc bàn gần bếp lửa, Chi nghe nói, mỉm cười, rồi nghe Lương lẩm bẩm: "không biết gạo chúng nó để ở đâu nữa", nàng lại nói đùa: - Chết thật! Việc gì cũng bỏ phóng sinh phóng địa cho người nhà, nó moi mất mề cũng chẳng biết! Lương tủm tỉm cười: - Kệ, chả làm gì cái vặt ấỵ Mới lại, em cũng tệ lắm kia, chẳng đoái hoài gì đến việc nhà cửạ Chả nhẽ anh lại đóng vai ông nội trợ hay saỏ Một lúc sau, chàng bưng cả rá gạo ở buồng ra đến chỗ máy nước để vọ Chi thương hại bảo: - Thôi để đấy em làm cho! Lương vui vẻ đáp: - Được! Dân si cút thế này là thường! Chi ngớ ngẩn hỏi: - Si cút là thế nàỏ - Là hướng đạo sinh. Em không thấy người hướng đạo sinh bao giờ ử - Hình như có một lần; có phải những người ăn mặc lối nhà binh, quần đùi, áo sơ mi trơn, mũ lối nhà đoan không anh? - Chính thế. Chi cười, chế nhạo: - Họ đeo túi, mang gậy, trông như những anh đi chọc ếch, đến buồn cườị Vai thì đeo những miếng vải xanh đỏ lòe loẹt trông lạ mắt quá! Lương cũng phì cười: - Thoạt trông thì tưởng họ là những người nghịch ngợm, trơ trẽn; nhưng thực ra trong đoàn, luật lệ rất nghiêm. Chủ nghĩa hướng đạo rất cao xa, anh rất mến. Nói xong, Lương đọc 10 điều luật hướng đạo cho Chi nghe; rồi lại nói đén cách tổ chức đoàn, cách chào, cách nhận nhau và việc thủ công v.v ... Chàng cũng không quên ca tụng thú vui chơi khoáng đạt của anh em hướng đạọ Sau hết chàng kết luận: nói tóm lại chủ nghĩa hướng đạo cốt để luyện cho anh em thiếu niên thành người hào hiệp, quân tử, có trí phấn đấu và, dù lâm trong cảnh nghèo cũng vẫn vui vẻ mà sống, sống để làm việc nghĩa, vì vậy, ai đã được đeo dấu hiệu hướng đạo cũng đều phải tuyên thệ. Lúc tuyên thệ là lúc long trọng nhất trong đời người hướng đạọ Này, em thử tưởng tượng xem: đứng trước hương trầm nghi ngút, dưới bóng quốc kỳ, anh em đứng im phăng phắc, một hướng đạo sinh thề: "Tôi xin một lòng đem danh dự ra hứa rằng: phải trung thành với tổ quốc, giúp đỡ mọi người và tuân theo luật Hướng đạo", cảnh ấy, ai là không cảm động. Một lời đã hứa là ghi ngay vào óc không bao giờ quên ... Nói đến đây, Lương rim rim cặp mắt mơ mộng như sống trong cuộc đời ký vãng. Hồi lâu chàng lại ngậm ngùi: - Tiếc rằng ngày nay anh không được dãi nắng, dầu sương như trước vì công việc bề bộn quá. Nhưng anh vẫn thờ chủ nghĩa cao thâm ấy trong tâm trí. Bây giờ nghĩ đến những lúc năm bảy anh em đóng trại trên đồi, dưới ánh trăng, thỉnh thoảng lại cùng nhau cất tiếng hát bài ca vui vẻ mà tiếc, mà thèm ... Giọng chàng nói êm ái, nhẹ nhàng quá, khiến Chi cũng phải cảm động và sực tỉnh giấc mợ Cái thái độ khiêm nhường, quân tử của Lương mà bấy nay nàng cho là nịnh nọt giả dối ngờ đâu lại là bản tính của người Hướng đạo! Bâng khuâng, nàng sẽ hỏi: - Anh Tuấn cũng vậy phải không? - Chính thế! Hai anh em cùng yêu chủ nghĩa ấy cả. Nhưng sao em biết? - Vì em thấy anh Tuấn cũng quân tử như anh. Lương nghe Chi nói, trong lòng hớn hở như cậu học trò được thầy giáo ban khen, chàng mỉm cười để cảm ơn bạn rồi vui vẻ cúi xuống rá gạo lúi húi vọ Một lúc sau chàng đã bưng vào trong bếp mà hỏi bạn thứ giọng khôi hài: - Giỏi không? Chi nhách mép cười, sẽ đáp: - Khá lắm, nhưng anh chỉ là một nhà tài tử. Thấy Lương không hiểu, nhớn nhác trông mình, nàng lại nói thêm: - Nghĩa là anh chưa phải là tay thiện nghệ. Cứ xem cái ống tay sơ mi đẫm những nước như thế kia cũng đủ biết anh còn vụng lắm. Mà sao anh lại đong nhiều gạo thế? Mấy bở - Ba - Khổ! Có hai người ăn mà đong những ba bơ gạo! Lương bẽn lẽn: - Bỏ bớt ra vậỵ Tra gạo vào nồi xong, Lương đứng dựa lưng vào cửa bếp, vẻ mặt đăm đăm như có ý tự phụ. Còn Chi, đứng bên bếp lửa cũng lặng thinh như suy nghĩ, mơ màng. Nàng tự nhủ: "Người ta gặp, đều là những nhân vật kỳ khôi, đáng kính. Nhưng sao ta lại không yêu được? Có phải vì ... Nàng lại nghĩ đến Tú nên nghẹn ngào, rưng rưng muốn khóc. Phải, chỉ vì nàng đã yêu Tú nên không thể nào yêu Lương được. Tiếng củi lách tách reo vui, lại như rủ nàng vào cõi mộng tàn. Chi như sống trong cuộc đời lạ lùng mới mẻ. - Em nghĩ gì vậỷ - Không ... Hai má Chi lúc ấy đỏ hồng hồng. Lương mê mải nhìn không chớp mắt. Làm cho nàng phải ngượng nghịu quay đi, nói lảng: - Anh gọt khoai đị Lương không biết là Chi giữ gìn ý tứ và nàng chỉ coi mình như bạn nên càng thêm vì nể. Chàng nghĩ thầm: người có lương tâm, có giáo dục mới biết giữ ý tứ như thế, ta cũng chẳng nên oán trách làm gì. Nhưng không chịu được sự yên lặng, chàng vừa gọt khoai vừa nói: - Độ anh đi học, những ngày nghỉ thường đi hạ trại ở trên đồi, núi ở bên Bắc Ninh thực là sung sướng. Đi nắng lắm, người đen như thui, có đêm ngủ giữa trời, sợ kẻ cướp phải lần nhau thức như lính canh thành. Ngừng một lát, chàng lại mơ mộng tiếp: - Những khi đêm khuya thanh vắng mà được ngồi trên đỉnh núi ngắm trăng và nghe tiếng thông reo ... trời! Còn gì thú hơn. Lúc ấy thực anh đã biến thành một nhà thi sĩ, dan díu với gió trăng như tình nhân. Chi cười: - Anh là tình nhân của gió trăng thì có lẽ không yêu ai nữa nhỉ? - Chính thế, ngày ấy anh con biết ái tình là cái gì? Hai tiếng ái tình mà người ta thường nhắc đi nhắc lại, anh nghe nó nhạt nhẽo, vô vị quá chừng. Xin thú thực với em: anh trước vốn là người ác cảm với đàn bà ... anh chỉ yêu sự sống tự do khoáng đãng, nào ngờ ... - Nào ngờ anh đã khổ sở vì Lan, lại đau đớn vì ... em ... Lương nghe Chi đọc đến tên người vợ khuất, bỗng bồi hồi cảm động. Nhưng thấy tình nhân vui vẻ, chàng cố mỉm cười sung sướng: - Phải, mộng tưởng bao giờ cũng xa sự thực. Độ ấy anh nhiều hy vọng lắm, anh định khi đã đỗ docteur anh sẽ vận y phục hướng đạo mà đi phiêu lưu ... đi đến đâu chữa bệnh cho người đến đấỵ Khốn thay! Trời nào có cho ta được toại nguyện; ý mình thì thế, nhưng còn gánh nặng gia đình ... Vì thế, anh đành coi sự phiêu lưu là cái lý tưởng ... cũng như nhà văn sĩ B. de Saint Pierre muốn sống cùng vợ hiền con thơ ở một nơi xa nhân loạị.. Giọng Lương nói dịu dàng, cảm động, khiến Chi như sống trong cảnh mơ màng. Ngậm ngùi, nàng nói: - Em thì em có thực tế hơn. Em chỉ muốn lấy một người chồng xứng đáng để gây dựng cho đứa em thợ Nếu em gặp anh trong mấy năm về trước thì ... - Bây giờ đã muộn quá rồi hay saỏ Anh với Chi lại không lập được gia đình như ý muốn ử Chi đáp, giọng đầy nước mắt: - Muộn rồi! - Sao vậy em? Vì lẽ gì? - Em cũng không hiểụ Tình thế của hai người đã đến chỗ khó khăn. May sao lúc ấy nồi cơm sủi làm cho cái vung bật lên, nước nóng bắn vào tay Chi khiến nàng giật mình quay lạị Trong khi nàng ghế cơm, Lương cũng muốn đánh trống lảng, nên vội vàng chạy lên nhà lấy vài thứ đồ ăn mang xuống. Cơm sắp xong, trời vừa tốị Lẽ tất nhiên là bữa cơm ấy Lương ăn rất ngon vì tay làm lấy mà ăn thì dù nhạt, mặn, cũng phải khen là ngon. Lương vui vẻ quá, chàng luôn luôn nâng cốc mời Chị Nể lòng, Chi cũng uống hết gần một cốc. Cũng vì cốc rượu ấy mà nhân cách của Lương càng thêm rõ rệt. Chi ăn xong bỗng thấy mắt hoa, đầu váng, nên gục đầu xuống bàn như ngủ thiếp đị Lương phải bế nàng lên giường trên gác. Lúc chàng ôm người bạn gái trên tay thì hình như có cái mãnh lực gì nó cám dỗ chàng. Toàn thân chàng lúc ấy rờn rợn hình như cái hơi mát mẻ của tình nhân đã truyền vào các giây thần kinh, mạch máụ Như say sưa lạc thú, Lương nâng niu nàng như hòn ngọc quý và muốn ẵm nàng mãi trên taỵ Đặt nàng xuống đệm, chàng tiếc thương, như đánh mất vật gì yêu quí. Rồi ngó tình nhân ... chàng ham muốn say sưạ ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... Nhưng ... chàng bỗng nghe thấy tiếng gọi của lương tâm: "Không! Mi không nên thế. Mi phải nghĩ đến danh dự người hướng đạọ.." Như đứa trẻ ăn vụng nghe tiếng người quát mắng, Lương vùng chạy xuống dưới nhà mở cửa ra sân. Làn gió đêm mát mẻ phút chốc dập tắt ngọn lửa lòng, chàng thở dài, ngước mắt nhìn mảnh trăng đang bị bóng mây chẹ.. Thế mà Chi vẫn ngủ mê, không biết lòng cao thượng của chàng saỏ Không! Chi vẫn biết. Chi có say rượu đâụ Chi định thử lòng bạn: nếu Lương mắc mưu, nàng sẽ mắng cho một trận rồi mẹ con mang nhau đị.. Lúc chàng bồng, lòng Chi thực như nung như nấu, mà lúc chàng bỏ xuống, Chi tưởng như đời mình đến đây là hết, các giây thần kinh cũng như tê liệt khiến nàng không sao cử động được. Nghĩ lan man, Chi tự cho là dại dột, vì nếu Lương dùng cường lực thì sẽ ra saỏ ... Một giờ sau, không biết nghĩ thế nào, Chi lại tung chăn trở dậy rón rén xuống dưới nhà. Đèn vẫn chưa tắt. Nàng sẽ mở cửa sau sang phòng khách thì một cảnh thương tâm bỗng khiến nàng cảm động: trên ghế xích đu, Lương đắp áo phủ ngoài nằm ngủ, hai chân gác lên một cái ghế mây, trông có vẻ đau đớn khổ sở như một người ăn năn tội lỗị Chi cảm động quá, nàng không thể đành lòng đứng ngắm cảnh thương tâm. Ra đứng trên bao lơn nhìn ra ngoài, Chi thở dài tự nhủ: "Trời ơi! Anh đối với em như vậy, em còn thể nào lãnh đạm được với anh!" Đáp lại lời than thở, trong bầu không khí tĩnh mịch lúc đêm khuya như có tiếng văng vẳng gọi nàng: '"Đi! Ta phải đi". Chương 10 Lương thơ thẩn một mình trong buồng Chị.. Chàng nhớ thương Chi đến nỗi tính vốn vui cười hoạt động mà cũng buồn một cách sâu xa, lặng lẽ, tâm hồn hình như đượm những ý tưởng chán đờị Chàng có ngờ đâu vừa mới đêm qua Chi yêu mình một cách nồng nàn, tha thiết thế mà nay lại nỡ bỏ ra đị Trong ba giờ gần gụi tình nhân, chàng như sống trong một cảnh gia đình đầy lạc thú, trong cảnh thần tiên ... Chàng sung sướng đến nỗi suốt đêm không ngủ. Nay chàng tìm đâu cho thấy bóng người yêu dấủ Có họa chăng còn chút hương vị mơ màng. Bức thư từ biệt cầm tay, chàng đọc không biết bao nhiêu bận mà chẳng nhớ được rõ rệt những dòng Chi viết, ngậm ngùi, chàng lại dừng chân, giơ lên đọc lại: Anh LƯƠNG Em phải cùng anh ly biệt thực cũng là một sự đau đớn cho em. Anh ơi! Chỉ vì anh có lòng quân tử, đại lượng, nên em không thể nào ở lại được nữa, anh có biết không? Em phải vội vàng ra đi là vì nếu rốn lại hai ba ngày nữa thì em sẽ khổ sở vì anh, em không thể nào vương vít với chữ tình được nữạ Lời em nói với anh: "Sự hôn nhân đối với em bây giờ là một đám tang sầu thảm" đã ghi vào lòng em bằng thứ mực không bao giờ phaị Khổ quá anh ạ! Em thù, em ghét anh mà rút cục em phải thương, phải sợ, phải ... yêu anh thì anh thử tưởng tượng xem anh tốt là chừng nào! Nhưng em chỉ yêu anh được đến thế thôi, nếu em bước quá một bước nữa thì em sẽ sa vào vực thẳm. Sao vậỷ Em cũng không thể trả lời được. Duy tâm linh em hình như lúc nào cũng như thầm "Nếu thế thì mày sẽ khổ sở, ân hận suốt đời!" Em đi đâủ Anh cũng chẳng nên dò xét làm gì. Từ nay chúng ta mỗi người một ngả không bao giờ còn gặp nhaụ Bao nhiêu quần áo và đồ nữ trang anh sắm cho em xin trả lạị Số tiền ba trăm đồng anh cho, em lấy mang đi và để lại cho anh đôi hoa kim cương với các đồ nữ trang lặt vặt, những di tích của me em, anh bán đi cũng được ngang số tiền em lấỵ Thôi anh quên em đi nhé! Quên đi mà tha thứ cho tính trẻ con của đứa em khốn khổ nó đã trêu cợt anh trong bấy nhiêu lâụ Xưa kia anh đã tha thứ cho em thì bây giờ chắc anh cũng không nỡ khinh em. Anh nên coi sự chung đụng của hai ta là một thiên tiểu thuyết khôi hài vô lý và mỉm cười mỗi khi anh nghĩ tới em. Người bạn khốn khổ của anh CHI Đọc xong bức thư chàng cũng chỉ nhớ được mang máng nên thẫn thờ tự nhủ: "Vì sao em lại bỏ đỉ Vô lý quá, vì ta tốt mà không dám ở với ta nữa! Vô lý thực!". Rồi chàng cười nụ lẩm bẩm nói một mình: "Chi nói phải! Ta nên coi ái tình của ta với nàng là thiên tiểu thuyết khôi hài đau đớn. ừ mà nếu cô em đã chẳng ân tình gì nữa thì ta còn lưu luyến làm gì!". Nhưng nào có thế được! Câu nói ngộ nghĩnh của người bạn gái kỳ khôi chỉ làm cho chàng vui trong chốc lát rồi bỗng đâu một mối buồn tê tái kéo đến chiếm đoạt tâm hồn ... Suốt buổi sáng hôm ấy Lương chỉ quanh quẩn trong buồng, lục soát hết hòm rương lại đến quần áo như để tìm lấy chút dư hương của người bạn gáị.. Đến bữa cơm chàng lại nhớ thương Chi hơn nữạ Cái dáng điệu uể oải, dịu dàng của nàng lúc sới cơm và lấy đồ ăn lại hiện ra trong tư tưởng, khiến chàng lại nhớ tới những giây phút êm ái mà lặng nhìn chiếc ghế mây trơ trọị Ăn xong, chàng lại quanh quẩn ở trên gác với sự nhớ thương. Rồi chạnh tưởng đến buổi gặp gỡ đầu tiên, chàng bỗng nghĩ đến Tuấn, người bạn thân yêu mà đã mấy tháng nay vì mê mải với Chi, chàng không hề giáp mặt. Buồn rầu, chàng xuống nhà bảo tài Năm đánh xe sang Bắc. Sang đến nơi, Tuấn đã đi dạy học, buổi chiềụ Yến đang phơi quần áo ở sân thấy Lương vào, cất tiếng vui vẻ: - Kìa anh Lương! Lâu nay anh bận gì mà không thèm bén mảng đến nhà em? Lời Yến hỏi, lại nhắc Lương nghĩ đến câu nói dịu dàng của người yêu: "Trời mưa gió thế này mà ông cũng chịu khó sang". Bực mình, chàng lặng lẽ đi vòng ra sau nhà. Đây là cái cửa sổ trước Chi vẫn ngồi thêu, chiếc khung không vải, lụa vẫn còn nguyên chỗ cũ. Nhưng vắng bóng người xưạ Ngậm ngùi, chàng thong thả vào trong nhà, uể oải nằm xuống ghế xích đu, nhắm nghiền hai mắt lạị Một lúc sau chàng thiu thiu ngủ ... Tiếng ai nói xao xác bỗng đánh thức chàng. Mở mắt ra trông thấy anh em Tuấn đứng bên, chàng thở mạnh một cái rồi vùng trỗi dậy đưa tay ra bắt tay bạn. Tuấn mỉm cười: - Anh mới sang chơỉ Lương vừa bóp đầu vừa nói: - Mệt quá! Mới về đấy à? - Vâng, vừa về xong. Nhưng sao anh không cho chị sang chơỉ Cho là bạn định mỉa mai, Lương chỉ tủm tỉm cười không đáp. Tuấn trách: - Tệ quá! Ba bốn tháng nay không thèm sang chơị Lương cau có gắt: - ừ thì tệ, nhưng sao anh cũng chẳng thèm bén mảng đến nhà người tả Thấy hai người cáu kỉnh với nhau, Yến chế nhạo: - Các anh làm như những người thù địch. Bạn bè gặp nhau có lẽ như thế mới gọi là tay bắt mặt mừng. Tuấn cắn môi nhịn cười: - Chi đâủ Lương thở ra đáp: - Đi rồi! Tuấn quay nhìn ra cửa sổ ngơ ngẩn tiếc thương và lẩm bẩm nói một mình: "Đi! sao lại đỉ". Chàng hỏi duyên cớ thì Lương móc túi lấy bức thư từ biệt ra đưa mà phàn nàn: - Tôi cũng mong rằng một ngày kia Chi sẽ yêu tôi, ai ngờ lại gan góc thế! Tuấn đọc xong cũng thẫn thờ hỏi: - Thế ra từ ngày ấỵ ... Lương cố lấy giọng bông đùa: ... Bề ngoài tuy đã ... mà bề trong vẫn chăn đơn gối chiếc như thường! Nói xong, Lương bưng mặt vờ khóc làm cho Yến phải lăn ra cười ngặt nghẽọ Nhưng không để ý đến sự pha trò của bạn, Tuấn thở ra, nói một mình: "Sự đời thực khó hiểụ Việc xảy ra bao giờ cũng khác ý định của ta nhiều!". Rồi chàng chép miệng nói với Lương: - Thôi, chúng ta cũng nên theo lời Chi mà coi ái tình là một thiên tiểu thuyết khôi hài đau đớn. Phải đấy! ta nên mỉm cười khi ta nghĩ đến người yêu tuyệt vọng. Quên đi! Phải quên! Lương ngậm ngùi: - ừ! Quên! Anh an ủi tôi làm gì cho thêm phiền. Anh còn nhớ năm xưa anh đã tốn bao nhiêu nước mắt ...? - Thôi xin, đừng nhắc lại chuyện xưa làm gì nữả Bây giờ mình đã lớn têu đầu chứ còn bé bỏng gì. Tôi thì khác, tôi đã thề không lấy vợ, cam sống không cảm không tình. Còn anh vẫn hy vọng, một ngày kia, dù ngày đó chỉ là mộng tưởng - anh sẽ tìm thấy Chi, Chi sẽ yêu anh. Đối với tôi cái hy vọng ấy cũng đủ an ủi tôi suốt đờị.. - Phải đấy! Phải đấy! Đệ xin nghe lời huynh. Lấy nụ cười để che sự đau đớn vẫn là tính thông thường của Lương. Chàng nói bông lơn vui vẻ như không chút bận lòng đến việc chia phôi, nhưng kỳ thực vẫn ngấm ngầm đau khổ. Nửa đêm hôm ấy, chàng nằm dài trong đống chăn gối của tình nhân, trằn trọc không sao ngủ được. Hình ảnh Chi cứ luôn hiện ra trước mặt, khi buồn bã, lúc mơ màng - mà cái tiếng ru con "ợi ơi ơi" êm ái hình như văng vẳng bên taị o0o Hai năm saụ.. Trong một căn nhà gác nhỏ ở đường Huế, một người thiếu phụ độ ngoài 20 tuổi, gương mặt còn trẻ măng, ngồi bên cạnh chiếc giường con, nét mặt có vẻ mơ mộng, buồn rầụ Trên đệm một khuôn mặt trẻ con xanh muốt lộ ra ngoài tấm chăn bông trắng. Người thiếu phụ ấy là Chi mà thằng bé con ốm nặng nằm trong chăn, độc giả cũng đoán biết là thằng ân, con nàng. Trời đang độ về giữa đông lại thêm có mưa phùn nên rất lạnh. Trông ra ngoài cửa kính thấy làn mưa bụi thấp thoáng bay nghiêng trong bầu trời u ám, Chi lại nhớ đến hôm nàng từ biệt bạn ra đị.. Đêm hôm ấy, nàng hết sức chiều chuộng Lương bằng tấm tình yêu tha thiết để trả ơn chàng ... Lương vừa ở bệnh viện về, nàng đã tươi cười đón tiếp. Thấy mũ áo bạn lấm tấm nước mưa, nàng bắt cởi ra để lau và thấy lưng áo sơ mi thủng một chỗ, nàng cũng lấy chỉ kim ra mang hộ. Lúc Lương từ biệt mình lên bệnh viện, nàng lại tiễn chân ra tận cửa rồi cầm tay chàng se sẽ nói: - Anh đi nhé! Em xin từ biệt anh ... Nói xong, nàng ghé miệng hôn trên má Lương một cái hôn nồng nàn khiến Lương cảm động quá tưởng là Chi đã bắt đầu yêu ... Còn Chi, Chi cũng ngậm ngùi nhìn theo hút bạn cho đến khi bóng chàng đã khuất mới lên buồng viết thư từ biệt. Những lời chua xót ấy thực ở tận đáy lòng nàng mà ra; nàng không yêu Lương nhưng Lương quân tử thế, lẽ nào nàng lại không ngậm ngùi trong lúc phân lỵ.. Suốt đêm hôm ấy, Chi trằn trọc không sao ngủ được. Đến năm giờ sáng hôm sau, một tay bế thằng ân, một tay ôm bọc áo, người đàn bà khốn khổ mở cửa lặng lẽ ra đi ... Trời mưa bụị Khi nàng đi đã xa, ngoảnh lại nhìn chiếc nhà lầu thì chỉ thấy làn bụi nước bay nghiêng, lấm loáng ánh đèn ... Vì công việc đi trốn đã dự định sẵn sàng nên mẹ con chỉ việc mang nhau đến ở nhà mới mà nàng đã thuê và sắm đồ đạc từ lúc ở nhà Lương. Thế rồi từ đó bắt đầu cuộc đời vui sáng: một mẹ một con sống trong gian buồng cô tịch với con sen; mẹ con, thày tớ yêu nhau, coi nhau như ruột thịt. Ngày ngày, công việc nội trợ xong, Chi lại ra công học tập để đi thi lấy bằng tiểu học vì nàng nghĩ: nếu xin đi dạy học ngay thì chỉ được vào ban trợ giáo, lương bổng chẳng được là bao nhiêụ Như vậy, ngày sau thằng ân lớn lên nàng sẽ không lấy gì nuôi nó ăn học đến nơi đến chốn được. Kỳ dị thay là ý tưởng của nàng! Sao đang độ trẻ trung nàng lại quả quyết đinh "ở góa" suốt đờị Nói là vì sự thất vọng mà màng quyết tâm theo chủ nghĩa độc thân thì cũng có lẽ. Nhưng nếu không có thằng con đó và không hờn giận Tú đến cực điểm thời Chi cũng khó lòng mà giữ được ý định. Hay nói theo cách khác nàng vẫn còn yêu Tú yêu trong sự đắng caỵ Mà thực vậỵ Ai đời nào còn đang độ thanh xuân hơ hớ, sống không tình, không cảm mà nàng vẫn thản nhiên cho được. Lúc học hành cũng như khi nàng mang con đi dọc phố, bao giờ nàng cũng ung dung vui vẻ như một người vô tư lự. Nhưng cớ sao ngày này nàng lại ngồi bên giường ngủ của con mà âu sầu lo lắng? Là vì, đã ba bốn hôm nay thắng ân ốm nặng mà tiền lưng thì đã cạn từ lâụ Đơn xin đi dạy học nàng gửi đi đã được non một tháng mà vẫn chưa thấy trả lờị Tiền hết, con sài còn cảnh nào đau đớn hơn cho người quả phụ? Giá phải năm xưa thì nàng đã tưởng tượng đến sự hy sinh của người mẹ bán thân để lấy tiền mua thuốc cho con vì lòng thương con quá nặng. Nhưng nay ý nghĩ của nàng không dến nỗi thê thảm như vậy; nàng chỉ âm thầm nhớ tới Lương, ân nhân nàng. Hồi tưởng đến tình ân ái cũ, Chi bỗng thấy trong lòng dìu dịụ Nàng mong một người đến chữa cho thằng ân: người ấy là bác sĩ Nguyễn Lương ... Nàng lại nhớ đến hôm sinh nở, đến sự đau đớn lúc nó lọt lòng. Cảm động vì ơn chàng cứu mệnh, nàng gục đầu xuống giường con, ứa hai hàng nước mắt. Hai năm qua! Cảnh đau lòng đã hồ xóa nhòa trong tâm trí nay lại bày ra rõ rệt trước mặt nàng: từ khi gặp gỡ đến lúc bỏ ra đi; cuộc tình duyên khe khắt đầy hương vị đắng cay nàng quên sao được. Lương yêu nàng, Lương cứu nàng khỏi chết mà nàng không chút tình yêu lạị - Ta thực là đứa vô ơn, bất nghĩa! Tự mắng như vậy, Chi lại thở dàị.. Người ta, trong hồi khổ cực mới cảm thấu được hết ơn sâu của người đã giúp mình khi trước. Chi cũng đang ở trường hợp đó. Nhưng than ôi! nàng còn mặt mũi nào mà trở lại với Lương được! Biết Lương có còn giữ được lòng chung thủy nữa chăng? Hay thời gian đã làm cho chàng quên hẳn Chi rôị Biết đâu bây giờ chàng đã có vợ con? Nhưng, bao giờ tình mẫu tử cũng thắng được lòng vị kỷ. Đang lúc băn khoăn, Chi bỗng nhếch mép như để ngăn nỗi đắng cay, rồi mạnh mẽ, nàng đứng dậy, đến bàn học viết giấy mời Lương. Trong thư chỉ vắn tắt có một câu bằng tiếng Pháp: "Xin mời ông lại ngay số nhà ... phố Huế. Bệnh nặng," và ký tên thực rõ: Nguyễn Thị Chị.. * Nhận được thư Chi, Lương vội vã đến ngaỵ Chàng vui vẻ hồi hộp như vừa tìm thấy một vật quý nhất mất đã từ lâụ Là vì, tình yêu tuy có vì thời gian mà phai lạt nhưng chàng cũng không thể nào quên được con người nhan sắc. Cái hôn nồng nàn Chi đã ban cho chàng trong đêm hôm ấy, ngày nay chàng ngẫm nghĩ vẫn còn cảm thấy biết bao tình âu yếm say sưạ.. Cũng đã bao phen chàng toan lập gia đình, nhưng vì sợ một ngày kia Chi trở lại nên chàng vẫn xếp việc đó lạị Đời chàng đã đổi ra êm đềm, phẳng lặng, mà tình ái của chàng đối với Chi cũng chỉ là thứ tình mơ mộng: Lương tưởng như ở nơi xa xăm kia Chi vẫn nghĩ tới mình luôn ... Những khi chiều tà bảng lảng hay trong lúc đêm hôm khuya khoắt, ngồi một mình mơ tưởng nhớ tới người xưa, lòng chàng lại man mác nỗi buồn. Một đôi khi chàng muốn bỏ công việc mà đi lăn lộn khắp bốn phương trời để tìm Chị Khốn thay! Đời người ta lưu lạc như con chim bạt gió, nay đó mai đây, biết đâu tìm! Bức thư kia thực là mũi tên dẫn lối cho chàng đến chỗ ước mong. Đột nhiên ái tình sống lại trong lòng chàng. Xe vừa đỗ trên hè, Lương đã thấy con sen đứng chờ ở cửạ Theo nó đi qua cái ngõ con, chàng mủm mỉm cười thầm: "Ngờ đâu Từ Thức lại lần mò đến được tiên động với Giáng Hương". Rồi chàng se sẽ bảo con sen: - Mày phải ở dưới này trông xe để tao lên một mình cũng được. Kỳ thực chàng chỉ muốn được tự do trò chuyện với nàng. Lương định dọa cho Chi giật mình nhưng vừa ló đầu lên khỏi cửa gác, chàng bỗng tần ngần, cảm động vì cảnh thương tâm. Gục đầu xuống tay thằng ân, nó đang thở khò khè, Chi thổn thức, thỉnh thoảng lại se sẽ gọi tên con, giọng nói xót xa vô hạn. Có lẽ thấy nó thở mạnh, nàng tưởng đã đến lúc nguy nan nên mới lo sợ hoảng hốt thế chăng? Lương không thể cầm lòng được nữa, bước mạnh đến chỗ Chi ngồị Nghe tiếng động, Chi giật mình ngoảnh lạị Thấy Lương, nàng như nhẹ hẳn gánh sầụ Lau nước mắt, nàng cười gượng: - Em vẫn mong anh. Lương không đáp, lặng lẽ đến bên giường ân ngủ. Bắt mạch xong, chàng sẽ cất tiếng hỏi Chi, nét mặt lộ vẻ lo lắng: - Nó sốt từ bao giờ? Sao em không gọi anh ngaỷ Rồi không để Chi kịp đáp, chàng nói tiếp: - Em ẵm nó lên nhà anh ... lên bệnh viện ngay! Khổ! Chỉ chậm một giờ nữa là nguy đến tính mệnh. Em sắp sửa đị Lạ sao! Từ lúc có Lương, Chi hết lo lắng về bệnh trạng của con, hình như chàng là vị cứu tinh của mình vậỵ Cả đến lời nói ngụ ý trách móc của Lương nàng cũng không hay; nàng chỉ cảm thấy vẻ dịu dàng âu yếm. Ngập ngừng nàng hỏi: - Vậy ra anh lại đến bắt em về? Lương nghĩ một lúc rồi vui vẻ đáp: - Ta nên xếp những ý nghĩ riêng ra một bên em ạ! Bây giờ ta hãy làm sao cho em nó qua khỏi nguy nan này đã. Chi thở dài: - Vâng, thôi được. Câu nói cụt ngủn thoảng nghe thì tưởng là vô nghĩa, nhưng thực ra ngụ một ý sâu xa: Chi đã đánh liều trở lại với cố nhân một phen nữa xem sao vậỵ Thấy nàng còn dìu dắng, Lương lại nhắc: - Mau lên, em! Chi vội ẵm con lên rồi lặng lẽ theo xuống nhà, trong lòng bâng khuâng lo ngạị Trèo lên xe, nàng bỗng nẩy ra một cảm giác lạ lùng: hình như mình sắp đến một nơi ảo mộng. Nhưng lúc xe đã chạy thì hai người đều mải nghĩ đến bệnh tình thằng bé nên không chút bận lòng về sự lo buồn riêng nữạ Chi nhìn Lương, Lương cũng nhìn Chi rồi cả hai cùng lặng lẽ vuốt ve nó, lặng thinh không nói một lờị Về đến nhà, Lương vội vã bế ân đặt lên giường; đoạn, chàng sai lấy nước nóng tẩm vào khăn mặt và mảnh chăn bông để ủ xuống quanh ngườị Chỉ nửa giờ sau nó đã đỡ sốt. Lương bỏ chăn đi rồi tiêm cho nó mấy ống thuốc. Còn Chi, trong lúc chàng loay hoay chạy chữa cũng đứng loanh quanh ở bên cạnh để lấy hộ những thứ cần dùng hay giúp Lương làm một việc gì đó. Khi đã chắc là thằng bé không việc gì nữa, Lương mới thong thả nhìn Chi mà trách: - Sao em gan thế? Chứng kinh phong của trẻ con có thể làm cho nguy đến tính mệnh trong vài giờ, thế mà em chẳng tìm thày chạy chữạ Giá anh không đến thì không biết em làm thế nàỏ Nghe nói, Chi mới tự biết là mình vẫn có ý định: thể nào Lương cũng đến chữa bệnh cho con. Nàng bồi hồi cảm động, nhưng không tìm được lời từ tạ nên chỉ ngước mắt nhìn ân nhân mà lặng lẽ mỉm cườị Ngay lúc ấy có người gọi dây nói mời Lương đi chữa bệnh. Chàng phải vội vã đi ngay nên không kịp hỏi chuyện Chi về sự sống đã quạ Làm cho nàng lại tần ngần ngơ ngác như người lạc vào một nơi kỳ quáị May sao lúc ấy, lũ người nhà lại lên chào hỏi; họ cười nói rất vui khiến Chi cũng phải tươi cười tiếp chuyện. Thấy điệu bộ long trọng của bác Năm - người tài xế của Lương, nàng tò mò hỏi: - Bác vẫn làm với ông Lương từ ngày ấy đến naỷ Bác ta e lệ đáp: - Thưa bà, vâng. Rồi bác lim dim cặp mắt ốc nhồi và chắp hai tay vào trước ngực cho có vẻ long trọng. - Thưa bà, tôi xin phép thưa với bà câu chuyện này: "Thực ông tôi là người chung tình hiếm có. Trong hai năm trời nay, ông ấy vẫn một lòng một dạ với bà!". Nghe câu nói ngồ ngộ, Chi mỉm cười: - Thế ra bác cũng biết? - Dạ vâng. Những lúc ngồi buồn, ông tôi thường hỏi tôi những câu rất lạ. - Lạ thế nàỏ - Dạ; độ như, những đêm khuya, thấy tôi lảng vảng ở bên cạnh, ông thường bỗng nhiên quát hỏi: "Anh Năm! Anh có biết chỗ ở của bà ở đâu không?" Rồi ông lại tủm tỉm cười một mình mà nói: "Thôi vậy" Thưa bà, thực lắm lúc tôi sinh lo nghĩ, tưởng ông hóa điên! Câu chuyện đã bông lơn, ở miệng một người chất phác thỏ thẻ nói ra lại càng thấy ý vị, khiến Chi phải cườị Nhưng ngẫm nghĩ, nàng bỗng cảm thấy hết tình yêu tha thiết của Lương trong câu nói vu vơ đùa bỡn. Phải! trong lúc tương tư, nụ cười lắm khi ngụ nhiều nỗi đắng cay hơn là hàng nước mắt! - Thôi tôi đã hiểụ Bây giờ bác làm ơn trông em nó hộ tôi để tôi đi nằm một lúc. Nói đoạn, nàng uể oải đi lên gác, hai mắt lim dim như suy nghĩ, mơ màng. Loay hoay lục soát các đồ dùng khi trước ở trên buồng, thấy không suy xuyễn tý gì. Chi càng ngậm ngùi chan chứạ Đôi hoa, hộp phấn, chiếc lược, cái gương thảy còn y nguyên trong ngăn kéo; chiếc giường treo của thằng ân cũng vẫn ở góc buồng. Nhìn những vật đó, Chi như sống lại cuộc đời đắng cay năm nọ. Nàng rơm rớm nước mắt, thở ra, nói một mình: "Trời! anh còn thương làm chi đứa con gái bội bạc này!". Trời đã tốị.. Người bếp lên mời nàng xuống ăn cơm trước, vì có lẽ đến 9, 10 giờ Lương mới về. Chiều lòng, Chi xuống ăn qua loa mấy bát rồi lại ẵm con lên buồng mình ngaỵ Thấy trong người mỏi mệt nàng muốn ôm con ngủ quên đi, nhưng trằn trọc mãi không sao chợp mắt. Đêm đông giá lạnh, gian buồn im lặng như nín hơị Nghĩ tới Lương, Chi động lòng quá, thỉnh thoảng lại ôm chặt con vào lòng mà tự nhủ: "Phải! trên đời này chỉ có anh là thương mẹ con em mà thôi!". Mãi đến chín giờ Lương mới ở bệnh viện về, chàng vội vã lên buồng thăm Chị Nhưng Chi vờ ngủ để xem bạn làm gì. Nàng thấy Lương rón rén đến bên giường rồi se sẽ thò tay vào trong chăn sờ thằng ân. Một lúc sau chàng lại lẳng lặng quay rạ Lắng tai nghe tiếng giầy nện xuống thang sẽ sẽ và chậm chạp, Chi đoán là Lương đang nghĩ tới mình. Rồi không biết tại sao lúc tiếng giầy đã im hẳn nàng thấy trong lòng bứt rứt lạ thường. Lần thứ hai, nàng muốn ngủ quên đi nhưng loay hoay đến một tiếng đồng hồ vẫn không sao ngủ được. Bực mình nàng sẽ lừa con xuống gối rồi trỗi dậy, rón rén xuống dưới nhà. Đứng sau khung cửa kính ở chân thang, nhìn vào buồng khách, thấy khuôn mặt Lương phản chiếu ánh lửa hồng lấp loáng, có vẻ trầm tư mặc tưởng, Chi mỉm cười, đẩy cửa bước vàọ Lúc ấy Lương đang ngồi gọn trong chiếc ghế bành, hai chân gác lên một cái khác, một tay sỉa răng, hai mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa lom đom cháy trong lò như có vẻ thư thái lắm. Thấy Chi vào, chàng lặng lẽ ngước mắt lên nhìn rồi điềm tĩnh hỏi: - Em chưa ngủ à? Chi không đáp, sẽ tựa lưng vào bệ lò sưởi, Lương vội vàng đứng dậy nhường ghế, âu yếm nói: - Em ngồi xuống đây cho ấm! Rồi khi nàng đã yên chỗ, Lương cũng ghé ngồi xuống chếc ghế bên kia, se sẽ trách: - Tệ quá! Em bỏ nhà ra đi mà không nói cho anh biết làm anh phải lo ngại trong mấy năm trời, chỉ sợ em lại gặp những cảnh chẳng ra gì. Mà thực, anh cũng hết hy vọng được tái hợp cùng em. Ngờ đâu trời còn thương hại, bỗng nhiên em lại cho đến gọi anh! Ngừng một lát chàng nói tiếp: - Thôi từ nay chắc em không nỡ lòng nào bỏ anh mà đi nữa! Nhưng, như không để ý đến câu nói xót xa, Chi quay sang nhìn ngọn lửa rồi thốt nhiên buông một tiếng thở dài: - Đời chúng ta có lẽ là đời lý tưởng chăng? Câu hỏi vẩn vơ làm cho Lương ngơ ngác không hiểụ Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù đáp: - Anh thực cũng không biết ra saọ Nếu cho đời chúng ta là lý tưởng thì anh em ta có lẽ không phải là người nữa hay saỏ ừ! Em thử ngẫm xem hai ta đều vô lý cả. Có đời nhà ai lại yêu nhau một cách kỳ quặc ... Chi đang làm thinh bỗng cướp lời: - Mà vô lý thực, anh ạ! Rồi như để trút sạch nỗi băn khoăn trong trí, nàng thở dài se sẽ hỏi: - Chúng ta hiện có thể chung sống như xưa được nữa chăng? Hay là ... Lương đáp: - à! Ra từ nãy đến giờ em vẫn băn khoăn về sự sống của hai tả Nhưng nghĩ làm gì cho bận lòng vô ích hở em? Chính anh đây cũng không bao giờ nghĩ đến điều đó: Không biết tại sao bây giờ anh bình tĩnh lạ, mà anh xin thú thực: từ nãy đến giờ anh vẫn nghĩ những gì anh cũng không nhớ; có lẽ anh đang sống trong cảnh mộng chăng? Câu nói mơ hồ khó hiểu làm cho Chi ngơ ngác nhìn Lương. Lương cũng ngơ ngác nhìn Chi hình như cũng không hiểu lời mình đã nóị Trong lò, ngọn lửa sắp tàn rập rờn ru Lương vào cõi mộng. Hai người ngồi lặng thinh như thế rất lâu, cùng có vẻ suy nghĩ mơ màng. Posted by: TuongCuop |