Từ hôm ấy, Tình rất ít cho vợ đi đâụ Thời khóa biểu của Châu, Tình nắm rất chắc. Châu hiểu chồng và không muốn om xòm lên, cô đi về rất đúng giờ.Nhưng hôm ấy, Tình không thấy vợ về đúng giờ. Châu chỉ có hai tiết nhưng vì có hai học sinh đánh nhau trong giờ, cô phải ở lại cùng giáo viên trực ban giải quyết. Tình nhìn đồng hồ và lao đến trường. Sân trường vắng, nhìn vào căn phòng cửa khép hờ thấy vợ mình ngồi với một người đàn ông khác. Tình băng qua sân vọt tới cửa văn phòng giáo viên, học sinh trong các lớp học nhốn nháo xô ra cửa lớp: Tình quần áo lôi thôi, đầu tóc bù xù, miệng la hét ầm ĩ và trong người anh ta rơi ra một thanh sắt dàị Bảo vệ nhà trường giữ anh ta đưa vào văn phòng. Bình tĩnh lại, Tình mới thấy có hai học sinh đang làm bản kiểm điểm ở góc văn phòng. Châu không tìm ra lỗ nẻ để mà chui xuống trước bao nhiêu là học sinh, các đồng nghiệp, cô lủi thủi ra về. Tôi không biết nói thế nào với cô đành nhắc lại lời Châụ
- Anh ấy yêu em quá đấy mà.
Châu im lặng nhìn đi nơi khác. Lát sau Tình về, tôi nghe những lời nghẹn ngào run rẩy của Tình:
- Anh yêu em, anh sợ mất em… Châu ơị
Hình như Châu vẫn im lặng nên tôi thấy Tình vẫn vò đầu bứt tóc rền rĩ mãi đến khi Châu phải thốt lên giọng khê đặc.
- Thôi… được rồi - Châu nuốt nghẹn vào lòng.
Châu cứ rầu rầu như tầu rau héo từ đấỵ Càng ngày cô càng ít bước chân ra ngoàị Đi một mình thì về lại om xòm lên mà đi với chồng thì… Châu không còn cười giòn và hát tưng tửng như xưạ Cô cũng chẳng ngắm vuốt nữạ Bao nhiêu giày đẹp, áo quần, váy đầm Tình mua cho, Châu mặc thử vào người, đứng trước gương ngắm, trước còn mỉm cười làm duyên, sau thì đứng thừ mặt ra rồi lặng lẽ trút bỏ xếp vào góc. Châu cố nói vui:
- Cứ ở nhà cả ngày như em, cần gì phải may quần áo nữạ
Trước đây Châu bảo tôi:
- Bà ơi, kén vừa vừa thôi, lấy xừ xằng một ông chồng đị
Bây giờ nó cười buồn bảo: “ở một mình lại hay”.
Châu trở nên tư lự, buồn và ít nóị Cô không trách giận hay chê bai gì chồng, cũng chẳng vui mừng trước những lời hàng xóm khen Tình. Tôi thấy như hàng xóm với mình là một gia đình nào khác, không phải là nhà cái Châu, “Châu Đức Mẹ”, “Châu ái khanh”, “Châu nữ chúa”, “Châu… chấu”.
Bỗng một hôm, trời sắp mưa, nhà Châu có khách. Một người đàn ông trẻ, đẹp, đeo kính cận bước vàọ Tình còn đang lom khom với đống quần áo chạy mưạ Châu ngồi tư lự trước cuốn Anna Kareninạ Thấy người khách Châu tái mặt bàng hoàng thốt lên:
- Anh Sự.
Tình vứt vội đống quần áo chạy lại ngáng trước mặt hai người hất hàm:
- Anh là aỉ
Châu giới thiệu hai người và mời khách:
- Anh ngồi xuống đị Anh…
Câu chuyện tẻ ngắt, đứt đoạn vì Tình ngồi lù lù, quàu quạu giám sát. Dường như hiểu được, Sự nhìn Châu xót xa, thương yêu, nuối tiếc và đứng dậy cáo từ. Anh lấy trong người ra một cuốn sách đưa cho Châu:
- Tôi mượn Châu mà quên đi mất… Thành ra lâu quá… Hôm nay tìm thấy, tôi mang gửi lại Châụ
Châu cầm lấy cuốn sách tần ngần: Từ trong cuốn sách, một bông xấu hổ đã ép khô nhưng vẫn giữ nguyên dáng xoè nở rất đẹp rơi rạ Châu nhặt cánh hoa, tay cô run quá. Cô nhìn Sự, mắt chớp chớp sắp khóc. Tình tím mặt đứng lên nhưng Châu không thấỵ Nỗi ân hận, tiếc nuối trào lên, đôi mắt cô đã bắt đầu long lanh lệ, tay cô vẫn níu chặt Sự. Sự còn đủ bình tĩnh nhắc: “Châu…”, Châu òa khóc.
Một cái tát trời giáng của Tình làm văng cặp kính cận của Sự. Tình lồng lộn lôi Sự đẩy ra khỏi cửa chửi:
- Cút mẹ mày đị Vào đây làm gì?
Châu tĩnh trí lại, cô tìm cặp kính chạy ra đưa cho Sự, nhìn anh bằng cái nhìn đau đớn và quay vào với khuôn mặt vô hồn đẫm nước mưạ Tôi vội chạy theo đưa cho Sự bộ quần áo mưa, nhưng anh không cầm. Đứng nhìn lại ngôi nhà chúng tôi một lát, anh cắm cúi bước. Châu vừa bước vào nhà.
- Cô giết tôi đị Cô có hiểu không.
- Anh giết tôi đị Tôi không muốn sống nữạ
Mấy ngày sau, cô xuất hiện trước mặt tôi với chiếc túi xách gọn gàng trong lúc chồng đi vắng. Nhìn cô, tôi đoán ra phần nàọ Châu lặng lẽ đưa cho tôi một bức thư ngỏ rồi ôm chặt lấy tôị Tôi hỏi:
- Em đi tìm Sự ử
Châu lắc đầu:
- Em không tìm ai cả. Em chỉ muốn thoát ra khỏi cuộc sống nàỵ Bức thư Châu viết cho chồng chỉ có mấy câu:
“Em cám ơn tất cả những gì anh đã dành cho em. Anh là người đối xử tốt nhất với em. Sẽ hạnh phúc vô cùng cho cô gái nào yêu anh mà được làm vợ anh. Còn em… em không yêu… Xin anh tha thứ cho lỗi lầm của em là đã đi lạc vào đời anh một đoạn. Đừng tìm em, em đi đây”.
Chẳng ai an ủi được Tình. Sau những trận vật vã đau đớn Tình cũng bỏ đi đâu không rõ. Ngôi nhà bỏ không với tất cả những đồ đạc tiện nghi khá đầy đủ của một cặp vợ chồng hạnh phúc: Bàn ghế, xoong nồi cho đến tủ quần áo đầy ắp áo váy, hộp trang sức đủ bộ v.v… Có lẽ Tình đi tìm Châu nên anh không hề cất dọn một vật gì. Trước khi đi, Tình có lời xin lỗi tôi và gửi “mụ gái già trái chứng” chìa khóa, giấy tờ của ngôi nhà. Vì đã hứa trông nhà hộ nên thỉnh thoảng tôi sang quét dọn. Không có ai chết trong ngôi nhà ấy nhưng cứ bước chân sang là tôi rợn tóc gáỵ Tôi hiểu: ở đó đã chết một trái tim, một tình yêu, một nguồn sống của một người đàn ông. Bên tai tôi luôn có tiếng bản tình ca cuối cùng với giọng đàn ông nức nở còn đó: “Anh yêu em. Hãy về với anh. Anh chết mất”. Nhưng đến nay vẫn chưa thấy ai trở về.