| Chương 3 - Chị Bo ới ơi ! Sơn Tuệ gọi lớn hơn nữa : - Chị Bo ! Sơn Du từ trên nhánh mận nhảy xuống, trợn mắt : - Ê! Ai cho mày lôi cái tên cúng cơm của tao ra vậy ? Đã thế, còn gọi lớn nữa . Sơn Tuệ xụ mặt : - Ai biểu em gọi, chị không nghe chi . - Gọi tao có việc gì ? - Chị Bo, í lộn, chị Hai . Sơn Du xỉ trán em : - Mày coi chừng nghe . Cái tên đó chỉ có ba mẹ được gọi thôi . Ngoài ra, không ai có quyền gọi cả . - Em thấy tên Bo cũng đẹp mờ . - Mày còn nói ... Sơn Tuệ rụt cổ : - Chị dữ quá đi, không nói thì không nói . Cô bé lẩm bẩm : - Từ hôm chị đi Sóc Trăng về tới giờ, em thấy chị hoàn toàn thay đổi . Suy tư nhiều hơn và khó chịu nhiều hơn . - Sự thay đổi của tao liên quan gì đến mày ? Ai nói là không liên quan chứ . Em là người luôn chịu những cơn bão táp của hị . Chị Hai ơi là chị Hai ! Em là em gái của chị thì xin chị cho em con đường sống với . Sơn Du thở hắt ra : - Có lẽ ... lúc này do tâm trạng tao không được vui do nhiều chuyện . Hãy thông cảm cho tao . Sơn Tuệ méo mặt : - Tâm trạng chị không được vui còn kéo dài đến bao giờ ? - Sẽ không còn lâu nữa đâu . - Chị nói là phải nhớ đấy . Thật sự, em không còn khả năng chịu đựng nữa đâu . - Được rồi, được rồi . Mày gọi tao có chuyện gì ? Sao không nói đi ? - À ! Suýt nữa em quên . Sơn Du liếc em gái : - Chỉ giỏi lý sự . Sơn Tuệ mỉm cười : - Chị Hai ! Có một người gởi tặng chị bó hoa và tấm thiệp . - Lâu chưa ? - Mới đây này . - Tên nào mà điên vậy ? Sơn Tuệ bào chữa : - Điên đâu mà điên . Tại người ta mếm mộ chị thôi . Sơn Du bực mình : - Mếm mộ cái con khỉ ! Bó hoa và tấm thiệp đó đâu ? - Trong phòng khách . - Quăng bó hoa đó vào sọt rác đi . - Uổng vậy chị Hai . - Nếu mày tiếc thì cứ lấy . Tao không cần đến . - Vậy ra em nhặt của bỏ đi sao ? - Cái đó thì tự mày thôi . Sơn Tuệ ôm cánh tay chị : - Chị Hai ! - Gì nữa ? Mày phiền phức quá ! Hơi quê, Sơn Tuệ đến gốc mận ngồi, càu nhàu : - Chuyện này thật sự có liên quan đến chị mà chị làm mất hứng hết trơn . - Ai biểu mày quan troịng hoá vấn đề chi . - Nhưng chuyện này quan trọng thật chứ bộ . - Vậy nói đi . - Chị không thích nghe mà . Sơn Du vuốt má em gái : - Thôi nào, đừng trẻ con nữa . - Chị đó . Hôm qua, ba có tiếp một người khách ... Thấy Sơn Du nhìn mình, Sơn Tuệ nói nhanh : - Đừng nhìn em như thế . Câu chuyện có đầu có đuôị chị mới hiểu . Sơn Du gục gặc : - Tạm chấp nhận, tiếp đi . - Người khác ba tiếp là một người đàn ông còn rất trẻ và rất đẹp trai, giàu có . Còn câu chuyện em nghe được, lúc đầu là chuyện làm ăn, sau đó ... không biết là vấn đề gì mà em nghe loáng thoáng có tên chị . Em không dám chắc lắm, hình như là chuyện hôn nhân của chị . Sơn Du bật dậy : - Cái gì ? Sơn Tuệ khoát tay : - Bình tĩnh đi chị Hai . Chưa chắc là đúng đâu, chị còn đang đi học mà . Sơn Du giằng tay ra, đi xăm xăm vào nhà . Sơn Tuệ chạy theo : - Chị Hai ! Chị định làm gì ? - Gọi điện đến công ty cho ba . - Sáng nay ba đã đi Thái Lan rồi . - Mẹ đâu ? Mẹ biết chuyện này không ? - Em nghĩ chắc mẹ không biết . Bực tức, Sơn Du tung chân đá chậu sứ Thái Lan trên thành hòn non bộ rớt xuống bể nát . Sơn tuệ hốt hoảng : - Trời ơi ! Chị Hai ! Chậu sứ lâu năm mà ba bỏ công chăm sóc . Ba về thì nói sao đây ? Sơn Du quay lưng : - Nói tao làm là được rồi . - Chị Hai ! Chị Hai ! Vừa lúc ấy, chị Tâm đi chợ về tới . Chị trợn mắt : - Sao thế này ? Sơn Tuệ thểu não : - Cũng tại em hết . - Em làm bể à ? - Không phải mà cũng như phải . - Chị không hiểu . Sơn Tuệ kể lại, cô kết luận : - Em nhiều chuyện, có phải không chị ? - Chứ còn gì nữa . - Vậy em phải làm sao đây ? - Chị cũng chẳng biết . Còn Sơn Du đâu ? - Chị ấy lên lầu rồi . Chị Tâm lắc đầu : - Đã biết Sơn Du nóng tính, em nói ra làm chi . - Em đâu ngờ sự việc lại như vậy . Sơn Tuệ tò mò : - Nhưng chị Tâm này ! Chuyện hôn nhân của chị Hai là có thật không ? - Ông chủ nào có nói đùa . Sơn Tuệ cắn móng tay : - Sắp có chiến tranh rồi đây . Chị Tâm dặn dò : - Em không được nói gì hết . Coi như là nghe nhần đi . Chuyện hôn nhân của Sơn Du có ông bà chủ lo rồi . - Vâng . - Tâm ! Ông chủ không có nhà thì không nói cơn sao ? Cả hai giật mình quay lại : - Bà chủ ! - Mẹ ! Bà Sơn Phi hất mặt : - Hai người đang làm gì đó ? - Dạ, không có gì . - Không có gì thì sao không đi lo công việc của mình đi ? - Dạ . Bà quay sang con gái : - Còn con, không định học bài vở gì à ? Năm nay mà rớt thì đừng trách ba mẹ . Con phải noi gương của chị Hai con kìa . Sơn Tuệ ôm cánh tay bà Phi : - Mẹ à ! học thì đâu phải con không học . Nhưng cũng phải cho con thời gian giải trí chứ . Bắt con học hoài, con học sao vô . Bà Phi mắng yêu : - Cô giỏi lý sự lắm . Sơn Tuệ con môi : - Còn thua chị Hai mà mẹ . Vô tình, ánh mắt của bà Sơn Phi chạm phải chậu sứ bể . Bà kêu lên : - Sao lại thế này ? Sơn Tuệ ! Có phải con làm không ? - Dạ ... Bà Phi có vẻ giận : - Ai đã làm ? Nói mau . - Dạ ... - Con có biết là ba con yêu quý chậu sứ này lắm không ? - Dạ biết . - Biết mà sao con không cẩn thận ? Bà thở hắt ra : - Con chuẩn bị tinh thần chờ ba con về đi . - Mẹ ! Con ... Sơn Tuệ định nói, nhưng nghỉ sao cô lại im lặng . Cô đã vô tình gây cho chị Hai nhiều chuyện buồn phiền rồi, chẳng lẽ ... Mình bị mắng oan cũng chẳng sao mà . Bà sơn Phi nhìn vào mắt con gái : - Sao hả ? Con muốn nói gì ? Sơn Tuệ lắc đầu : - Dạ, không có . Bà Phi bỏ đi : - Con tự mà lo liệu lấy . Cộc . Cộc . Cộc . - Sơn Du à ! Xuống ăn cơm đi . Bà chủ và Sơn Tuệ đang chờ ở phòng ăn . - ... - Sơn Du ! Có chuyện gì thì từ thừ giải quyết . Em làm như vậy không phải cách đâu . huống chi đay chỉ mới nghe loáng thoáng thôi, đâu phải là chắc chắn . - ... - Sơn Du ! Sơn Du hét lên : - Chị đừng làm phiền tôi nữa, có được kh6ong ? tôi nói là tôi không ăn mà . Chị đi đi . - Nhưng mà bà chủ ... - Đ. Chị Tâm lắc đầu đi xuống lầu . Vừa thấy chị, bà SƠn Phi hỏi ngay : - Sơn Du nó không xuống phải không ? - Dạ . Bà Sơn Phi đứng lên : - Để đó tôi . Bà Sơn Phi vừa khuất, chị Tâm le lưỡi : - Chưa bao giờ thấy Sơn Du dữ như vậy . - Em cũng mới bị chị ấy quát cho một trận lúc sáng nè . Chị Tâm liếc lên lầu : - Em đoán thử xem Sơn Du có xuống hay không ? - Chắc là không, nhưng chị ấy không còn hét nữa . Chị Tâm chống cằm : - Nếu có ông chủ ở nhà thì sao nhỉ ? - Thì sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra . Chị Tâm gật đầu : - Ư` . Và em cũng không thày lay . Chị Tâm đẩy chén cơm về phía Sơn Tuệ : - Em ăn cơm trước đi rồi còn đi học nữa . Chị đi phơi mớ đồ cho xong . Sơn Tuệ nhìn chén cơm mà khuôn mặt buồn hiu . Nếu cô không nhiều chuyện thì giờ này mâm cơm đầy ắp thiếng cười của hai chị em cô rồi . Chứ cô đâu có ngồi một mình nuốt cơm chẳng trôi . Cộc . Cộc . Cộc . Tiếng Sơn Du có vẻ giận : - Sao chị lì quá vậy chị Tâm ? - Là mẹ đây . - ... - Mở cửa cho mẹ đi . Sơn Du ! Có nghe mẹ nói không ? Bên trong được kéo chốt . Bà Sơn Phi đẩy cửa bước vào : - Sao con không xuống nhà ăn cơm ? Sơn Du cộc lốc : - Con không đói . Bà Sơn Phi nhìn vào mắt con gái : - Con không nói dối mẹ đấy chứ ? Sơn Du cúi đầu im lặng . Bà Sơn Phi vuốt tóc con : - Nào, nói cho mẹ nghe . Ai đã chọc giận con ? Có phải con Tâm không ? - Không có . - Vậy là Sơn Tuệ ? - Không . - Thế là ai ? Sơn Du ngẩng lên, cô định nói : "là ba mẹ chứ ai" . Nhưng cô kịp dừng lại, bởi vì chuyện chỉ nghe phong phanh thôi mà cô đã bực tức nổi giận với mọi người rồi . Vậy có đúng hay không ? Sơn Du tự nghĩ . Nếu là sự thật thì ba mẹ đã nói với cô rồi, đâu để cho cô phải đoán già đoán non . Ba mẹ cô đều yêu thương cô, không lẽ nào họ lại áp đạt cô ? Không bao giờ đâu . Sơn Du đã thấy rõ yếu điểm của mình . Tuy bề ngoài cứng rắn, nhưng bản thân cô hay bị áp lực bên ngoài . Cứ nghe tin đồn hay hoài nghi việc gì là cô đều lo sợ, suy nghĩ rồi ccang thẳng thần kinh, trở nên nóng tính quát tháo . Làm sao để khắc phục điều này ? Sơn Du nhăn mày rồi tự trấn an mình, không nên tưởng tượng, không nên gò ép mình . Thoải mái một chút, không nên quan trọng hoá vấn đề thì mọi việc sẽ không có gì . Không có cuộc hôn nhân nào hết . Chỉ là tin nhảm thôi . Quan sát từng cử chỉ của con . Bà Sơn Phi phần nào đoán ra được vấn đề . Bà nhỏ nhẹ : - Con đang suy nghĩ gì vậy ? Sơn Du giật mình : - Ồ ! Không, không có gì . - Nên nhớ, mẹ là mẹ của con . Sơn Di nhìn nơi khác : - Có lẽ vấn đề học hành làm cho con căng thẳng thôi . Ba Sơn Phi gằn lại : - Việc học thôi ư ? - Dạ . Bà Phi thở ra : - Được, mẹ không ép con . Nhưng mẹ nhắc cho con nhớ . Năm nay ít nhiều gì con cũng đã lớn, muốn là gì thì cũng phải thận trọng, đừng để mọi người cười mình, có cái nhìn khác về mình . Với lại con còn em nữa . Chị phải làm gương tốt cho em . - Con hiểu rồi, thưa mẹ . - Bản tính nóng vội của con dễ thất bại lắm . Con suy nghĩ đi . Có nên thay đổi nó hay không ? Sơn Du ôm cánh tay bà : - Mẹ yên tâm . Con hứa sẽ sửa đổi . - Tốt . Bà Phi kéo tay con : - Nào, xuống ăn cơm với mẹ . Sơn Du ngập ngừng : Mẹ à ! Con không đói . - Không đói cũng phải ăn . coi con kìa, gầy như cây sậy vậy . Sơn Du quay một vòng : - Không phải chứ mẹ . Con thấy con cũng mi nhon lắm mà . Dáng người mẫu mà mẹ chê . Bảo con ăn cho nhiều vô thành con gấu, ai thèm thương con nữa . Bà Phi bật cười : - Ối trời ! Con tăng thêm ba ký nữa, mới vừa người đấy, con gái yêu ạ . Con gái mà lúc nào cũng xanh xao giống bệnh vậy, xấu lắm . - Mẹ ! Bà Phi điểm vào trán con : - Gần đây, con hay thức khuya, phải không Sơn Du ? - Dạ, con chuẩn bị thi học kỳ . - Vậy thì càng phải tẩm bổ cho nhiều . Xuống ăn cơm với mẹ đi . Không có ba con đã buồn rồi, chẳng lẽ để mẹ ăn một mình nữa sao ? Sơn Du ểu oải : - Được rồi, con xuống ăn cơm với mẹ . Nhưng con cần cho mê biết một việc . Lúc sáng, con đã đập bể chậu sứ Thái Lan của ba . - Là con ... à ? - Dạ phải Bà Phi chặc lưỡi : - Vậy mà mẹ tưởng Sơn Tuệ . Sơn Du hấp tấp : - Rồi mẹ có mắng em con không ? - Không . Sơn Du thở phài : - Con làm con chịu . Đừng mắng Sơn Tuệ, tội nghiệp nó . Bà Phi xỉ vào trán con : - Đứa nào cũng bênh nhau . Thôi thì chuyện chậu sứ để mẹ nói với ba cho . Sơn Du hôn lên má bà : - Cám ơn mẹ . - Nhưng không có lần sau đâu đấy . Sơn Du nhõng nhẽo : - Mẹ ơi ! Bao tử con nó nói đói . - Lúc nãy con nói không đói mà ? - Bây giờ đói thiệt . Hì . Hì . Bà Phi mắng yêu : - Chó con ! ***** - Sơn Du ới ời ! Chờ tao đi với . - ... - Sơn Du ! con nhỏ này điếc chắc . Đuổi kịp bạn, Hồng Thắm vừa thở vừa nói : - Sao mày đi nhanh quá vậy ? Mày có nghe tao gọi không Sơn Du ? - Có nghe . - Thế sao mày không đứng lại ? - Mày muốn biết lý do ư ? - Ừm . - Tại vì cái "mỏ" của mày lớn quá làm người khác chú ý nhiều, nên tao không thèm nghe . Sao, thoả mãn chưa ? - Này ... Hồng thắm giơ tay : - Được, chuyện này tao không bàn cãi với mày . Nhưng tao muốn biết . Thường ngày mày vẫn chờ tao về chung, sao hôm nay lại không ? - Con ù à ! Tao thiết nghĩ vấn đề đi chung hay không đi chung không quan trọng . Bởi vì chúng ta đã lớn hết rồi, nên có tự do riêng . - Nhưng với tao thì khác, tao đã quen có mày đi chung rồi . Về một mình buồn lắm . Sơn Du bật cười : - Bấy nhiêu đó thôi mà quan trọng với mày à ? Vậy tao khuyên mày nên tập dần cho quen . Nhỡ mai đay mày có bồ như Mỹ Hạnh và Tuyết Nhật thì không cần đến tao nữa . - Tao ... - Đủ hiểu rồi phải không ? Sơn Du tiếp tục bước, Hồng Thắm chạy theo : - Nè, vấn đề đó là trong tương lai . Nhưng hiện tại mày vẫn chờ tao về với, Sơn du . - Đi nhanh thì đừng nói, rất hao calo đấy . - Nhưng mà tao đi không kịp mày . Sơn Du đứng lại : - Cái tiết học hôm nay đối với tao rất dài . Và tao phải đi gấp về nhà vì tao đang đói bụng . - Mày làm như cả thế kỷ không ăn cơm . - Đúng rồi . Vì ba ngày nay tao đâu có hột cơm nào trong bụng . - Ai không cho mày ăn ? - Tại sao không thích ăn . - Định làm người ngoài hành tinh chắc . Sơn Du nhếch môi : - Có lẽ . - Sơn Du này ! Tao nói mày đừng giận nghe . Từ hôm mày đi nghỉ hè về tới giờ, tao thấy mày thay đồi rất nhiều . Không còn là một Sơn Du vui vẻ nữa . Ai đã làm mày thay đổi vậy ? Sơn Du Mông lung : - Ai đã làm tao thay đổi ư ? Tao cũng đang muốn biết đây . Hồng Thắm kều bạn : - Sơn Du ! Mày có sao không ? Sơn Du chỉ vào quán nước bên đường : - Qua bên kia uống nước với tao đi, rồi hãy về . Hồng Thắm bước theo bạn mà lòng đầy thắc mắc . Con nhỏ này giống như bị trúng tà vậy . Ngẩn ngẩn ngơ ngơ, đôi khi lại lảm nhảm một mình nữa . Kéo ghế ngồi rồi không hỏi ý kiến bạn, Hồng Thắm gọi hai ly nước cam : Nhịp nhịp tay xuống bàn, cô hất mặt : - Sao ? Sơn Du ngơ ngác : - Sao là sao ? - Mày có tâm sự gì ? Uất ức chuyên gì ? Nói ra đi, xem tao có giúp được không . Sơn Du lắc đầu : - Chẳng có gì để nói cả . - Vậy mày rủ tao vào đây làm gì ? - Khát nước, vào đây uống nước, không được sao ? Sơn Du nhướng mày : - Nè ù ! Mày học tính nhiều chuyện từ lúc nào vậy ? Biết bạn giận, Sơn Du nghiêng đầu chọc ghẹo thêm : - Ê ! Tao nghĩ lại rồi, để mày đi chung cũng hay lắm . Tướng mày bặm trợn tao không sợ người khác ăn hiếp . Vậy từ nay về sai, thống nhất đi chung với nhau đi nhé . Hồng Thắm sờ trán bạn : - Mày có vấn đề thật rồi . Sơn Du hất tay bạn ra : - Tao cảnh cáo mày một lần nữa . Cứ nói tao có vấn đề hoài thì đừng trách tao nhé . Thấy bạn làm dữ, Hồng Thắm lảng sang chuyện khác : - Mày học bài thi tới đâu rồi ? Sơn Du giận dỗi : - Quan tâm làm gì nữa . Hồng Thắm ôm vai bạn : - Thôi mà, tính cách hay giận dỗi đâu phải của Sơn Du, đúng khôbng ? Coi như là tao có lỗi, Xin lỗi mày vậy . - Xin lỗi cũng đâu phải là tính cách của Hồng Thắm . Hai cô bạn cùng cười . Thế là sự giận dỗi của họ đã tiêu tan . Sơn Du sôi nổi : - Hai ngày nay, tao không gặp thằng con trai út của nhóm mình ? - Anh Khoa đi vũng tàu rồi . - Chịu chơi ghê nhỉ . - Nghe nói đi theo đoàn làm phim gì đó . Sơn Du che miệng : - Không có anh Khoa ở đây, tao mới nói nha . Nhiều lúc nhìn nó giống "pê" dễ sợ . Lúc nào cũng chơi với con gái . - Vậy mà thiếu anh Khoa, nhóm mình buồn đó . - Ư`, tao cũng thấy vậy . Posted by: TuongCuop |