| Chương 6 - Thưa tổng giám đốc, ông Đồng Triều mốn gặp ông . - Bảo ông ta cứ đến thẳng văn phòng của tôi . - Vâng . Phi Cường xoay tròn trên ghế, anh vươn vai thở phào một cách nhẹ nhõm vì mấy vấn đề nhức óc anh vừa giải quyết xong . Một người có chức có quyền mà chẳng thấy sung sướng gì cả . Từ sáng đến chiều cứ đầu tắt mặt tối, không hồ sơ này thì bản hợp đồng nọ . Còn hơn là những người nông dân làm ruộng nữa . Họ lao động chân tay nhưng họ sung sướng hơn anh, họ có thể nghỉ bất cứ lúc nào, còn anh muốn nghỉ mà chẳng dám nghỉ . Chỉ có mấy ngày về Sóc Trăng chơi thôi mà công việc đã ngập đầu . Nếu được quyền lựa chọn, anh không chọn cái ghế tổng giám đốc này đâu . Với tay lấy điếu thuốc định thư giãn thì anh nghe có tiếng gõ cửa . Cộc . Cộc . Cộc . Giọng anh vọng ra : - Vào đi . - Hello . - Ô`, bác sĩ ! Ông đi đâu mà lạc bước đến nơi này vậy ? Tôi nhớ chỗ dạo của ông là chỉ ở bệnh viện thôi . Đồng Triều buông người xuống salon : - Không phải nói chứ tao muốn lả người khi đến được văn phòng của mày . - Ném lon nước cho bạn, Phi Cường hỏi : - Sao vậy ? Là nhân vật lạ bị người ta vây hả ? - Nếu được vậy, tao đâu cần gì phải nói . Đằng này ... làm bạn với mảy bấy lâu, tao đâu ngờ công ty của mày bề thế như thế này . - Mày không quá lời đấy chứ ? - Nói dóc với mày, sao tao lại ngồi thở ? Phi Cường tủm tỉm : - Ai biết được mày chọc ghẹo cô nào rồi bị đuổi . Đồng Triều trọn mắt : - Trời ạ ! Không phải mày đó chứ Phi Cường ? Mày hiểu tao quá mà . - Đùa với mày thôi . Đồng Triều vươn vai : - Đúng là lấy làm tiếc khi chưa một lần ghé qua nơi này . Làm tổng giám đốc mộ công ty lớn, có tiếng tăm cũng oai nhỉ . Phi Cường thở hắt ra : - Ư`, oai lắm . Oai đến nỗi tao muốn ngã bệnh luôn đay này . - Sao vậy ? - Mày thử tưởng tượng đi . Quản lý một công ty lớn bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu công việc còn sung sướng nổi không ? Nhiều khi chẳng chút thời gian cho riêng mình nữa là . - Tại mày không muốn thôi, chứ mày muốn là được chứ gì ? Phi Cường gật đầu : - Đúng . Nhưng làm việc phải có trách nhiệm . Nếu không chèo chống thì chắc cong ty này ụp đổ từ lâu rồi . - Mày nói cung phải . Với cương vị một tổng giám đốc và một bác sĩ thôi thì tao chọn nghề bác sĩ hay hơn . Tuy cũng phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, nhưng tao vẫn có thời gian để thở . chứ như mày, tao xin đầu hàng . - Vậy mới nói . Mày là mày, còn tao là toa, đâu thể khác hơn được . - Suy cho cùng, mày vẫn được người khác vay quanh, với hàng ngàn cô gái đẹp . - Thôi, cho tao xin . Mày làm như tao là diễn viên điện ảnh không bằng . - Còn hơn thế nữa . Phi Cường vỗ vai bạn : - Nè, không lẽ mày đến tìm tao chi nói những lời giống như ganh tị đó sao ? - Ganh tị, tao không dám ganh tị với mày đâu . Tao tới tìm mày để xác minh một vấn đề . Phi Cường nhướng mắt : - Xác minh vấn đề gì ? Đông Triều hớp một ngụm nước : - Để tao lấy lại can đảm cái đã . Nếu việc này mày nói đúng thì tao còn sức đứng vững . - Hôm nay không giôb1ng là mày . Bộ có chuyện gì động trời hả ? - Nghe rồi sẽ biết . - Mày không nói, làm sao tao nghe . Đồng Triều hắng giọng : - Tao nghe tin đồn mày sắp cưới vợ . Phi Cường nhìn bạn : - Vì tin này mà mày chạy đến đây tìm tao à ? - Phải . - Vậy mày có muốn nghe câu trả lời chính xác hật không ? Đông Triều nhổm dậy : - Tao đang chờ nghe đây . - Tin đồn đó đúng trăm phần trăm . - Cái gì ? - Tao cưới vợ chứ đâu phải buôn hàng trắng (thuốc phiện) . - Đúng là tin giật gân thật rồi . Mày có người yêu từ lúc nào vậy ? - Bộ yêu mới cưới được sao ? - Vậy ra ... Phi Cường trầ giọng : - Như mày biết đó, khối u trong não của nội tao không thể chần chờ được, phải mổ gấp . Bà ra điều kiện, nếu tao không cưới vợ thì bà không chịu mổ . - Rắc rối thế sao ? - Bà sợ khi mổ rồi thì vĩnh viễn không thấy mặt được cháu dâu . Là cháu, tao không thể nhìn bà nội tao như vậy . Cho nên ... - Mày hy sinh hạnh phúc của mày . - Phi Cường nhăn mặt : - Nói gì mà khó nghe vậy ? - Không phải sao ? Hôn nhân tình yêu là một địa ngục . - Chưa chắc . Tụi tao sẽ đính hôn trước để bà nội tao yên tâm vào phòng mổ . Và tao hy vọng tình yêu sẽ đến với tụi tao trước ngày cưới . - Mày nằm mơ đi . - Đừng nói như thế . Phi Cường này rất có niềm tin vào bản thân . Có lẽ gặp trỏ ngại nhỏ về phía cô gái ấy . Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn . - Vậy là mày đã yêu ? - Tao không biết nói sao, nhưng tao không dám khăng định ngay bây giờ . Đông Triều chắp tay đi qua đi lại, anh dừng trước mặt bạn : Lỡ như ... Thôi, bỏ đi . - Tao biết mày đang nghĩ gì về tao . Nhưng yên tâm đi, tao biết tao đang làm gì . - Mày có thể bật mí cho tao biết đôi điều về cô gái sắp làm vợ mày không ? Phi Cường đùa : - Sợ tao cưới nhầm người con gái mày yêu à ? - Đông Triều đấm bạn : - Thằng khỉ ! - Nhưng có nhầm, mày cũng phải chịu, vì hai gia đình đã hứa hẹn lâu rồi . Vợ sắp cưới của tao không có sắc đẹp kiêu sa nhưng rất ư là dễ thương, tuy hơi chanh chua, hơi bướng, nhưng rất tự tin và bản lĩnh . Tao thích mẫu người như vậy . Tao nghĩ mày cũng quen cô ấy đấy . Đông Triều chỉ vào ngực mình : - Tao ? - Ư` . - Đừng làm tao hồi hộp nghe . - Thôi, đừng nghĩ ngợi rồi đoán lung tung . Để tao nói cho mày biết lôn . Mày còn nhớ cô em họ của Phương Thuỳ không ? - Chẳng lẽ ... - Là Sơn Du đấy . Ba cô ấy là Lâm Hữu Điền, giám đốc công ty sơn mài Điền Phi, bạn rất thân của ba tao . Đông Triều ôm đầu : - Tao không nghe lầm chứ ? - Không . - Vậy là chết tao rồi ! - Mày sao thế ? - Tao định đeo đuổi cô bé ấy, chưa gì mày đã hớt tay trên . Sao lúc nào mày cũng thành công hơn tao vậy ? Phi Cường nhìn chằm chằm vào bạn : - Mày nói thật hay nói chơi đấy ? - Phi Cường ! Có tín hiệu trên bàn làm việc của mày kìa . Phi Cường điểm mặt bạn : - Chờ đấy . Tao sẽ tính sổ với mày . ***** - Ba mẹ ! Xem con đưa ai về đây này . Vừa thấy Sơn Du, ông bà Phi Việt mừng rỡ . - Sơn Du ! con vào đây . Cô ngượng ngập : - Thưa hai bác, cháu mới đến . Bà Phi Việt khoát tay : - Người nhà cả, con đừng khách sáo . Đến đây ngồi với bác nè . - Dạ . Phi Cường nói nhỏ vào tai Sơn Du : - Ba mẹ tôi dễ tính và dễ chịu lắm . Em cứ tự nhiên đi . Sơn Du chưa biết phải làm sao thì bà Phi Việt kéo tay : - Con ngồi xuống đây với bác . Trông con xinh hơn lời Phi Cường và bác trai tả rất nhiều . Bà nhìn con trai : - Sao con dứng đó ? Không nói với chi Ngọc làm nước cho Sơn Du đi . - Vâng ạ . Sơn Du buột miệng : - Anh Cường ! Phi Cường quay lại, anh đã ngầm hiểu nên nói : - Em ngồi đó với me đi, anh sẽ ra liền . Sơn Du giật mình vì cách xưng hô khá tình cảm giữa cô và Phi Cưởng hôm nay . Lại thêm thân mật của người thân Phi Cường . Có lẽ ... do hai gia đình thân nhau mà cô không biết thôi . Ông Phi Việt mỉm cười : - Nhã Thuỳ ! từ từ thôi . Đừng làm quá, Sơn Du sợ . cô nhẹ nhàng : - Da, không có gì đâu bác . Tai bác gái thương con thôi . Từ phía sau đi lên, nghe câu nói ấy, Phi Cường kêu thầm : - Phải cô ta không nhỉ ? Mới lúc nãy trên đường đi không chịu thua anh một câu, thế mà ... Để xem cổ dở trò gì . Đặt ly nước cam trước mặt Sơn Du, anh khoa tay : - Không có chị Ngọc nên anh tự làm, em uống thử xem . Sơn Du bưng ly nước lên : - Sao chỉ có một ly của em thôi ? Còn của hai bác đau ? Bà Phi Việt đỡ lời cho con trai : - Hai bác ở nhà, con lo gì . Lo là lo cho con mới đi ngoài nắng vào đấy . Phi Cường kêu lên : - Mẹ ơi ! con cũng mới đi ngoài nắng vào vậy . - Thì tự đi làm mà uống . Không lẽ mẹ đi làm cho . Phi Cường cầu cứu : - Ba mẹ thiên vị quá . - Phụ nữ là phải bênh nhau rồi . Hãy qua đây mà ngồi vói ba đi . Ngồi bên ấy, ba thấy con sẽ bị thừa đấy . Phi Cường sang ngồi với ông Phi Việt, đối diện với Sơn Du, anh hỏi : - Em có bí quyết gì mà mới gặp em, mẹ anh đã thích ngay vậy ? Sơn Du so vai : - Em cũng chẳng iết mình có bí quyết gì nữa . Anh hỏi, em thật khó trả lời . Bà Phi Việt nhướng mày : - Mẹ thì khác . Thế còn con ? Chẳng phải gặp Sơn Du, con cũng đã thích ngay sao ? - Mẹ ... - Không đứng ư ? Phi Cường lúng túng vì cái nhìn nhầm như hỏi của Sơn Du . Anh lo lắng, chắc chắn Sơn Du sẽ không bỏ qua những chuyện xảy ra hôm nay . Cô bé mà nổi giận thì anh chỉ có nước biến thôi . Muốn Sơn Du đến nhà anh đâu phải là một chuyện dễ . Cũng may mẹ của cô bé nhờ đi thay đến thăm bà cụ, nên cô bé mới miễn cưỡng chấp nhận . Anh có sai lầm khi chọn phương cách hỏi vợ để bà nội yên lòng chữa bệnh . Giữa anh và Sơn Du chẳng thấy dấu hiệu hoà hợp, cứ găp nhau là cãi nhau . Cãi hoài không biết chán sao ấy . Đông Triều nói có thể đúng . Với cái tánh của Sơn Du, cô bé không dễ dàng chấp nhận cuộc hôn nhân này . Lại thêm chú rể đó là anh . Phi Cường nén tiếnt thở dài, đành tới đâu thì tới, chứ biết sao bây giờ . Anh lảng chuyện : - Uống nước đi Sơn Du, để đá tan ra thì lạt hết . Sơn Du hớp ngụm nước rồi để ly xuống bàn . Phi Cường hỏi ngay : - Sao hả ? Sơn Du chúm chín môi : - Không đến nỗi tệ . Bà Phi Việt chen vào : - Vậy là con có phước rồi . Đây là lần đầu tien Phi Cường chịu xuống bếp để làm ly nước . Và con cũng là người đầu tiên được uống ly nước do Phi Cường làm, chứ hai bác đâu có được cái phước đó . Phi Cường nhăn nhó : - Mẹ ơi ! Không nỡ xuống tay như vậy chứ . Con đâu có tệ đến thế . Sơn Du chúm chín môi : - Anh không tệ, nhưng anh chẳng có gì tốt . Phi Cường ngả người ra salon : - Trời ơi ! Ba ơi ! Cứu con với . Ông Phi Việt nói nhỏ : - Đến lượt ba bây giờ đó Phi Cường . - Phen này thì là chết chắc . Mẹ làm con mất điểm tốt hết trơn . Sơn Du khúc khích cười : - Hai bác vui tính quá . Bà Phi Việ dặn dò : - Nè, mai mốt có lỡ thương Phi Cường thì con phải tập cái tính đừng bao giờ ghen, bởi vì nó đào hoa lắm . Néu ghen thì phải ghen cho đúng . Sơn Du liếc Phi Cường : - Con đâu có dự định yêu những người đào hoa như Phi Cường . - Tốt . Đừng có yêu nó, mà làm con dâu bác được rồi . Phi Cường che mặt : - Mẹ ơi ! Con thấy xấu hổ quá Mọi người được một trận cười muốn vỡ bụng . Bà Phi Việt nghiêm chỉnh trở lại : - À, lo đùa giỡn nãy giờ bác quên hỏi . Ba mẹ cháu vẫn khoẻ chứ ? - Dạ, khoẻ . Ba cháu luôn nhắc tới bác trai luôn . Ba cháu còn nhắc bàn cờ tướng năm nào nữa . Ông Phi Việt gục gặc : - Đã sáu năm rồi bắc từ giã thương trường và cũng sáu năm qua bác không đánh cờ với ba cháu . Thôi được, hôm nào bác sẽ khơi lại cuộc đấu chưa tàn . - Cháu cũng đang chờ ngày đó để được xem nước cờ của bác . - Cháu có biết đánhn cờ không ? Con Hữu Điền không biết thì tiếc lắm . Sơn Du chỉ cười . Phi Cường giơ tay : - Để con bật mí cho ba biết . Sơn Du đã từng đoạt giải về cờ tướng đấy . - Ô`, không hổ danh là con gái Lâm Hữu Điền . - Sơn Du con một cô em gái tên Sơn Tuệ cũng tuyệt vời lắm . Ông Phi Việt chặc lưỡi : - Giã từ thương trường là một điều đáng tiếc nhỉ ? Ở tuổi này mà ba cháu vẫn còn đứng vững, bác vô cùng khâm phục . Thêm hai cô con gái thông minh, bác nghĩ công ty sơn mài Điền Phi trong tương lai sẽ còn tiến xa hơn nữa . Sơn Du bẽn lẽn : - Bác đừng nghe lời anh Cường nói . Ba cháu thường khen anh Cường tuổi trẻ tài cao đấy . - Cao gì, em ơi . Anh còn học hỏi rất nhiều ở ba em . - Sơn Du này ! Đừng trách bác tò mò . Năm nay con học năm thứ mấy, đai học gì vậy ? - Dạ, con đang học năm cuối đại học ngoại thương . Phi Cường kêu lên : - Ba ơi ! Có người cạnh tranh với con rồi . Bà Phi Việt ngạc nhiên : - Tại sao lại thế ? Chúng ta là người một nhà kia mà . - Người một nhà thì sao ? Trên thường trường không thể nhường nhau được . - Không được, tôi không đồng ý . Ông Phi Việt nheo mắt với con trai ra dấu định nói gì đó thì chị Ngọc từ trên lầu chạy xuống : - Ông bà chủ ! Bà cụ đòi gặp cậu và cô Sơn Du . Nếu không, bà không chịu uống thuốc . Phi Cường lo lắng : - Bây giờ bà nội tôi sao ? - Không sao . Nhưng không uống thuốc đúng giờ, bà cụ sẽ lên cơn đau . Sơn Du đã từng gnhe mẹ nói về bệnh tình của bà nội Phi Cường . Và cô, chỉ có cô mới là người duy nhất cứu nổi bà ấy thôi . Tại sao cô có ảnh hưởng đến như thế ? Nhất quyết trong chuyện này còn mờ ám điều gì đây . Nhưng phút giây này không còn thời gian nghĩ nữa . Sơn Du đứng dậy . - Phi Cường ! Đưa em lên gặp bà nội đi . Chị Ngọc hấp tấp : - Phải đó . Cậu chủ đứa có Sơn Du lên . Sơn Du kéo tay Phi Cường : - Đi anh . Còn suy nghĩ nữa sao ? Phi Cường vô cùng ngạc nhiên vì sự thay đổi của Sơn Du . Anh muốn nghi ngờ cũng không kịp vì bà nội là một cần nhất . Đi sau Phi Cường, Sơn Du giấu nụ cười thầm : Ông đừng tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi . Tôi cố ý như vậy là muốn xem âm mưu của ông là gì . Hãy chờ đấy nhé ! Đứng trước mặt căn phòng đóng kín cửa, Phi Cường gõ cửa : - Nội à ! Mở cửa cho cháu đi . Cháu đưa Sơn Du đến nè . Nội à ! Hình như cánh cửa bên trong được rút chốt . Phi Cường lao vào : - Nội ! Nội sao vầy nè ? Bà cụ thều thào : - Nội đau quá . Sơn Du nhắc nhở : - Anh đưa nội lên giường đi . Phi Cường bế thốc bà cụ, đặt nằm ngay ngắn trên giường . Anh luôn tiếng gọi : - Nội, nội .... Bà cụ nói trong hơi thở gấp gáp : - Sơn Du đâu ? Cháu có đưa con bé tới đây không ? - Dạ có . Bà cụ quơ tay : - Đâu ? Sơn Du quỳ xuống bên giường : - Cháu nè nội . Bà cụ nhướng mắt, cố gắng nở nụ cười : - Cháu ngoan . Sơn Du muốn rơi lệ . Có lẽ cơn đau làm bà vật vã đến không còn sức nữa . Cô cầm tay bà cụ : - Nội ơi ! cháu lấy thuốc cho nội uống nghe . - Nội không uống . Đau quá . - Nội không uống, nội không hết đau thì làm sao nói chuyện với cháu được . Phi Cường gật đầu : - Sơn Du nói phải đó nội . - Ơ` . Nhưng cháu phải đến thăm nội thường xuyên . Phi Cường đi làm bỏ nội, nhưng cháu không được bỏ nội nữa đó . - Dạ . - Ngoan lắm . Cháu lấy thuốc cho nội uống đi . Thuốc chị Ngọc đã để sẵn trên bàn, nên Sơn Du cho bà cụ uống thuốc không khó khăn gì . - Ở đây với nội nghe Sơn Du . - Dạ . Một hồi lâu thấm thuốc, hơi thở bà cụ đã đều . Sơn Du khều nhẹ Phi Cường : - Anh đưa tôi về giùm đi Phi Cường tròn mắt : - Không phải cô nói cô ở lại sao ? - Thưa ngài, chiều nay tôi có giờ học đấy . - Nhưng mà cô nói .... - Tôi nghĩ bà nội sẽ không trách tôi đâu . Ngày mai, tôi trở lại thăm nội sau . Phi Cường bực bội : - Cô không làm được thì cô đừng hứa . Cô thấy không ? Làm bà nội tôi đem theo niềm vui vào giấc ngủ . Tại sao cô lại gạt bà ? - Tôi không gạt . Nhưng tình hình lúc đó, anh nghĩ tôi phải làm sao ? Chẳng lẽ nói thẳng ra để nội không uống thuốc vật vã trong cơn đau à ? Anh có thương nội anh không ? - Sao cô hỏi tôi câu đó ? - Nếu anh thương thì anh làm điều gì đó tốt cho bà đi . Sơn Du ngồi bệt xuống nên gạch : - Từ lúc sinh ra, tôi đã không thấy mặt bà nội rồi, nên tôi rất muốn có nội . Còn anh, anh có bà nội mà không không biết trân trọng . Những giây phút ở gần bên bà thì anh khờ lắm . - Vậy cô có muốn hưởng ké tình thương của bà nội với tôi không ? - Anh sẵn sàng chia sẻ nó với tôi à ? - Ư` . - Thế còn gì bằng . Cám ơn anh nhiều . Phi Cường để tay lên miệng ra dấu . Sơn Du cười : - Tôi vui quá . Nhưng mà nè, tôi giao trước, sau này không được câu nệ với tôi đấy . - Ư`. Sơn Du đứng lên : - Về, tôi còn phải đến giảng đường nữa . Khép nhẹ cửa phòng, Sơn Du nói : - Nội có hỏi, anh biết giải thích sao rồi chứ ? - Tôi nói cô không thích nên bỏ về . - Anh ... - Đùa với cô thôi . Tôi nói như vậy nội tôi có gì, tôi ân hận sao . - Còn biết không . À, nè, hôm nay đến nhà anh, tôi thấy lạ lắm . Sơn Du điểm mặt Phi Cường : - Tôi cảnh cáo anh, nếu anh có âm mưu gì thì đừng trách tôi ra tay độc ác .
Posted by: TuongCuop |