Anh đến nhiều, nàng thân thiết với anh hơn nhưng điệp khúc vẫn thường bị lặp lại như thế. Khi anh dựa vào nàng, toàn thân nàng co rúm lạị Mặt nàng lại xị ra hờn dỗị Đến một hôm, bàn tay nàng dường như đã thân thiện với bàn tay anh. Nó nằm im trong bàn tay nóng ấm của anh và nó ngoan ngoãn để cho anh nhấm nháp. Anh bỗng ôm chặt vai nàng và đặt lên miệng nàng một cái hôn. Chiếc hôn đầu tiên nàng cảm nhận được là sự ẩm ướt. Cho đến khi ấy nàng chưa hề uống chung với ai một cốc nước. Cha nàng là bác sĩ, ông đã dạy cho nàng biết về những con vi trùng. Nàng rùng mình kéo chiếc hôn giấu vào ngực áo anh. Thực ra nàng chỉ muốn lau sự ướt át trên môị Hôm ấy nàng giận anh lâu hơn. Anh cố làm cho nàng hết giận nhưng nàng không thể nào kéo mình ra khỏi sự day dứt rằng yêu đâu phải như thế nàỵ Rằng: có phải nàng dễ dãi không? Thực ra nàng rất mơ mộng nhưng vì sự thể diễn ra không đúng với những mơ màng của nàng mà thôị Anh bảo nàng - Em có yêu anh không? Nàng không biết rằng nàng có yêu anh không? Chỉ có điều khi anh đến nàng rất vui mừng. Nàng líu lo chuyện trò với anh. Và nàng cũng chỉ thích anh trò chuyện lại với nàng. Và anh chỉ thơm nàng vào má thôị
*
Ngày ấy hai bên bờ sông Tô Lịch đường Láng Thượng còn như một công viên với những hàng cây xà cừ to, xen với rau thơm, với hoa bướm, hoa su si và hoa rau cải cúc. Những sinh viên trường Tổng hợp, Ngoại ngữ, Ngoại giao hay Ngoại thương, Giao thông coi đó là một công viên lý tưởng. Sơn đã dẫn nàng ra công viên đó. Anh chọn cây sấu già với cái gốc bạnh lên cao tạo nên một chỗ ngồi rất thuận tiện và đẹp. Nàng càng ngày càng nặng nề hơn. Nàng chờ anh đến, nàng đi chơi cùng anh. Anh nói nàng nghe nhưng nàng không còn líu lo trò chuyện cùng anh nữạ Đầu óc nàng chỉ chực sẵn những câu trả lời rằng: Em không thích anh thật gần em như thế, đừng động vào em. Tay nàng vẫn trong tay anh nhưng đầu óc nàng gào lên: Bỏ tay em ra đị Anh quàng vai nàng, nàng so vai lạị
Hôm ấy anh có vẻ rất vui mừng. Anh kể rằng trường anh sắp có hội: Em sẽ đến chứ. Em mới đến chỗ anh một lần thôị Em chẳng chịu hiểu anh gì cả. Trí óc nàng thôi không cãi nhau với anh nữạ Nàng thấy vui vuị Mặt nàng giãn ra và nàng mỉm cười với anh. Nàng sôi nổi kể lại cho anh nghe rằng trường nàng cũng sắp có hộị Các bạn của nàng đang đi học nhảỵ Nàng sẽ tham gia buổi văn nghệ của khoa tổ chức. Khi nàng nói anh im lặng nghe và nhìn nàng chăm chú. Từ lúc nào anh đã ôm chặt lấy nàng hơn. Khi tiếng cười nàng vừa tắt, anh đặt lên miệng nàng một chiếc hôn. Chiếc hôn thứ hai chưa mang đến cảm giác lạ cho nàng nhưng nàng cũng không tìm cách dứt nó ra nữạ Thực ra, nàng đang vui vẻ vì những câu chuyện nên trí óc chưa kịp chống lại anh. Anh hôn nàng dịu dàng và nàng có cảm giác sắp ngã. Nàng choàng tay vào cổ anh để níu lạị Đúng lúc ấy một ánh đèn pin quét qua anh và nàng. Một giọng khê nồng cất lên - Gớm, trời chưa mưa mà ếch ộp đã bò ra lắm thế. Nàng đã kịp nhìn thấy một người đàn ông đeo cái giỏ sau lưng, đang đứng nhìn chằm chằm vào anh và nàng. Nàng vội vàng đẩy anh rạ Nàng òa khóc. Nàng dứt khoát bắt anh đưa nàng về. Anh không hiểu sao cả. Anh nắm chặt tay nàng - Bình tĩnh lại em, anh đã làm gì để em giận nàọ Nàng gào lên - Em không thích, thế thôị Em chẳng muốn anh đến nữạ Anh đừng bao giờ đến nữạ
Anh đưa nàng về. Nàng không chào anh mà chạy ngay lên phòng. Nàng áp cái gối vào mặt vì cảm thấy một sự xấu hổ ê chề. Ếch, ộp, nàng nhớ lại ngày bé đi học trên con đường làng trồng phi lao, thỉnh thoảng có một đôi trai gái ngồi bên vệ cỏ. Bọn thằng Tâm, thằng Thanh đã kêu toáng lên khả ố: một đôi ếch ộp, hai đôi ếch ộp chúng sắp ôm chặt lấy nhaụ Không, nàng ghì chặt cái gối vào mặt hơn. Nàng đẩy khỏi đầu những ý nghĩ cứ găm chặt vào trí óc nàng. Anh vào nàng là một đôi ếch ộp. Khi nước mắt chảy ra thì dường như nó chảy theo cả những ý nghĩ. Nàng bình tâm lại và cảm thấy mệt mỏi quá chừng. Nàng vùng dậy lấy khăn đi rửa mặt. Trên hành lang nàng nhìn ra chỗ anh hay chờ nàng. Anh đang quay xe ra về. Lên xe, nàng còn thấy anh ngoái lại nhưng nàng đã nép mình vào tường rồị
Anh không đến chỗ nàng và nàng cũng chẳng sang tìm anh. Mối tình đầu của nàng chỉ diễn ra vẻn vẹn có tháng rưỡị Nàng chưa biết gì về anh ngoài một cái tên: Sơn. Học năm thứ hai khoa tiếng Nhật trường Đại học Ngoại thương. Và có một cô bạn gái tên là Leng.
*
Xe dừng ở một thị trấn nhỏ. Người hướng dẫn viên du lịch nhắc nhở mọi người chú ý coi giữ đồ đạc kẻo có kẻ gian trà trộn. Nàng ngẩng mặt lên và vươn vai như vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngon lành. Nàng mỉm cười với người đàn bà tên Leng ngồi bên cạnh:
- Chị có xuống không?
- Không, chị xuống đi tôi coi đồ chọ
- Vâng, nhờ chị.
Nàng lách qua họ để xuống đất. Thực chất nàng rất bối rối và cảm thấy không tự tin chút nàọ Nàng sống chứ không phải là đã chết và ở thiên đàng. Nàng chỉ vừa vật lộn với cơn say xe, chắc bây giờ mặt mũi nhợt nhạt, khó nhìn lắm. Họ, lại là mối tình đầu của nàng, cả anh và người đàn bà kiạ Nàng rẽ vào một nhà bên đường xin nước rửa mặt. Nàng lấy son phấn ra trang điểm lạị Một gương mặt đầy tự tin đang nhìn lại nàng. Nàng hài lòng bước lên xe với một chùm nhãn. Nàng mời họ cùng ăn nhưng họ dè dặt nhìn nàng và chẳng cởi mở lắm. Nàng cũng ăn qua loa vài quả rồi rút sách ra đọc. Nàng cố ý phô bìa sách và ý nghĩ cứ quay cuồng trở lại quá khứ.
Rồi sau đấy nàng cũng đã rất mong anh đến và dĩ nhiên nàng chẳng thể nào sang trường để tìm anh. Nàng tốt nghiệp đại học và đi làm việc nhưng vẫn không có mối tình thứ hai nào cả. Nàng biết có rất nhiều chàng trai mến nàng. Từ cảm nhận của đàn bà nàng biết điều đó. Nàng chờ họ tỏ tình với nàng. Nhưng dường như lúc sắp tỏ tình cùng nàng thì họ lại thôị Nàng tự hỏi: Vì sao vậỷ Phải chăng nàng quá tỉnh táo hay tại đôi mắt đen quá khôn của nàng. Cô bạn thân nhất của nàng bảo - mày hãy nhìn xuống đất ấy, đừng có giương mắt lên như móc vào ruột người ta như vậỵ Đàn bà phải bé nhỏ yếu đuối, đây lại cứ gân lên. Nàng tự soi gương và tập nhì cho ánh mắt chùng xuống.
Sau đó sự ham muốn nổi tiếng đến cùng với một tình yêụ Nàng bị mê hoặc bởi ánh đèn sân khấụ Trước chỉ là hội diễn nghiệp dư. Sau nàng nhập vào đoàn diễn chuyên nghiệp ở tỉnh lẻ. Ở đó nàng đã gặp người đàn ông ấỵ Một người đàn ông hơn nàng rất nhiều tuổi và đã có gia đình. Người đàn ông chỉ trò chuyện cùng nàng, nhìn nàng bao dung và khen nàng. Đến bây giờ nàng cũng không biết được rằng: Lúc ấy nàng đã yêu, đã ham muốn sự nổi tiếng hay nàng muống ở thủ đô. Có lẽ là sự kết hợp của cả bạ Nhưng nàng đã không là một cô gái dễ dãị Nàng không chạy theo sự hứa hẹn của người đàn ông đó ngaỵ Nàng đấu tranh với chính mình: ham muốn và lý trí. Khi chưa được giải quyết xong nàng chán nản, không biểu diễn và không làm việc. Nàng vùi đầu trong những trang sách. Chính lúc đó, nàng làm thơ. Nàng làm vội vã, ào ạt. Nàng chép cẩn thận những bài thơ đó gửi lên cho tòa báọ Họ gửi thư về khen nàng và bảo sẽ đăng vào dịp tớị Khi bài thơ đầu tiên được đăng nàng lên thủ đô với một niềm vui sướng tột cùng. Lúc đó nàng cảm thấy mình đang yêu say đắm. Nàng đi tìm người đàn ông hơn nàng nhiều tuổi và đã có gia đình kiạ Người đàn ông đó trò chuyện cùng nàng một cách giản dị, rồi hẹn nàng buổi tối đi chơị Đầu óc nàng toang tuếch. Nàng thoăn thoắt đi ra chỗ hẹn, cùng người đàn ông đó đi đến một công viên. Công viên đen thẫm.
Nàng trở về nhà ở quê và lại làm thơ. Nàng lên thủ đô để lấy nhuận bút và tìm đến người đàn ông mà nàng nghĩ đó là tình yêụ Mỗi lần đến với người đàn ông ấy về nàng cảm thấy mình đầy tội lỗị Nàng tự bao biện bằng những bài thơ hay hơn. Đến lúc báo chí ca ngợi nàng như một bông hoa lạ trong làng thơ thì nàng giật mình đã qua tuổi 30 rồị Nàng gấp gáp chuẩn bị cho nàng một tấm chồng, bởi nàng biết rằng, có đôi bài thơ của nàng cũng hay thật nhưng tình yêu chẳng phải là tình yêụ Chẳng qua nàng chỉ là một món ăn lạ không mất tiền mà thôi