Nàng lấy được chồng. Một người đàn ông có lẽ là tốt nhưng anh không chịu được sự nổi tiếng của nàng. Nàng sinh con và nàng chẳng còn ham muốn sự nổi tiếng. Nàng hay nghĩ về những kỷ niệm, những kỷ niệm ngày càng cứa vào đau đớn hơn bởi nàng nhìn vào nó ngày càng tỉnh táo hơn. Nàng xua đuổi những kỷ niệm đau đớn đó bằng ý nghĩ về mối tình đầụ Nàng nhấm nháp nó để trôi vào giấc ngủ.
Chồng nàng ngày càng khó chịu hơn. Kèm với sự nổi tiếng của nàng là quá khứ của nàng được bới móc rạ Nàng đã nói với anh rằng hãy chấp nhận em ở hiện tại nàỵ Em sẽ vì anh và con. Nhưng anh cho rằng nàng không yêu anh.
Nàng càng cố giữ thì cuộc sống gia đình càng tuột khỏi taỵ Nàng gửi con về mẹ và ly thân với chồng. Nàng mua một chuyến du lịch trọn gói 5 ngày nên có chuyến đi nàỵ
- Cho tôi mượn được không?
Người đàn ông cạnh nàng cầm lấy cuốn sách trên tay nàng. Nàng chỉ chờ có vậỵ Nàng không kịp để cho người đàn ông ấy đọc trang sách nàọ Nàng tự kể về những điều trong sách. Mắt nàng nói, miệng nàng cười, nàng làm cho hai người bạn đồng hành hết dè dặt, phải cởi mở với nàng.
*
Cuộc du lịch trọn gói kể cũng khá lý thú. Nó buộc những người không quen biết nhau vào cùng một sinh hoạt. Ngày mới đến suất ăn của nàng được chia riêng. Hôm sau theo đề nghị của Sơn, ba người cùng ăn chung. Họ cũng biết tên nàng là Miên. Nàng là Mai cơ, Miên là bút danh, nhưng nó gắn với nàng đến độ nàng quên mất cả cái tên cha mẹ đặt chọ Lúc đi ăn cơm, họ qua phòng rủ nàng cùng đị Sơn mua thêm bia và nàng mua thêm thức ăn. Nàng ăn không ngon miệng vì còn mải phán đoán xem Sơn và Leng có phải vợ chồng không. Nhìn cung cách Leng gắp thức ăn cho Sơn đầy vẻ vợ chăm sóc cho chồng nhưng trong ánh mắt nhìn Leng vẫn có phần không thoải mái, sợ sệt. Những người vợ không có ánh mắt nhìn như thế. Câu chuyện trong bữa ăn nàng nói về thơ ca và cuộc đời cùng những người đàn bà làm thơ văn. Leng không tham gia, chỉ cười và xuýt xoa tán thưởng.
Nàng ra bãi biển một mình. Đã ở cái tuổi các bà sồn sồn nhưng sự đầy đặn làm cho nàng đẹp thêm. Nàng mặc một chiếc áo tắm màu đỏ chóị Bãi biển ở một nơi hẻo lánh nên chẳng đông khách lắm. Cái màu đỏ làm nàng nổi bật. Nhiều người đàn ông tỏ ý muốn đẩy phao cho nàng. Nàng đề nghị ghép phao ra xạ Tiếng cười nàng to hơn cả. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía Sơn và Leng. Họ tách riêng tắm ở cuối bãị
Nàng dậy sớm để xem mặt trời mọc. Bãi biển chỉ có ba, bốn người đàn ông. Nàng ào xuống biển và bơi ra xạ Nàng nằm ngửa mình cho sóng đánh bồng bềnh. Sơn đã đến bên cạnh nàng từ lúc nàọ
- Tôi đẩy phao cho chị nhé.
- Ồ, anh cũng tắm sớm thế à? Vợ anh đâủ
- Leng ấy à? Sợ lạnh.
Nàng cố gài một câu hỏi mà nàng thắc mắc, anh không trả lời vào câu hỏi của nàng.
Mặt trời bắt đầu đốt nóng không khí. Nàng ngoi lên phao để khoe bộ đùi trắng hồng dưới nắng mặt trờị Nàng để một bàn tay trái lên trên ngực. Một bàn tay búp măng rất đẹp. Bàn tay mà ngày xưa anh cứ xuýt xoa rằng sao nó đẹp thế. Sơn vẫn cần mẫn đẩy phao cho nàng ở khoảng cách lịch sự. Vào gần bờ sóng đánh to hơn đẩy phao nàng vào anh. Nàng phá lên cười và nhắm mắt chờ sự đụng chạm. Anh ý tứ để không có sự đụng chạm nàọ
Nàng ngả mình trên cát phơi nắng. Anh ngồi xa hơn một chút. Nàng cười lả lơi để thu hút anh ngồi sát vào nàng hơn. Anh ý tứ đứng dậỵ Leng ra tắm. Nàng về đọc sách.
Buổi tối nàng có sáng kiến mang chiếu ra ngồi ở doi cát trước biển. Gió biển mặn mòi mang đi những toan tính của nàng. Biển đen thẫm. Ánh sáng điện của nhà nghỉ hắt ra chỉ làm sáng được một quầng trước mặt. Sóng từ ngoài khơi đánh vào từng lớp như lũ giặc cỏ. Nàng hát. Nàng hát lại những bài hát ngày xưạ
- Cho chúng tôi nghe vớị
- Chào Leng. Anh Sơn ngồi xuống đâỵ Tôi đang nhớ lại bộ phim ngày xưa Vua Sultan. Đấy các bạn thấy không lũ giặc cỏ đang ào ào tiến về kia kìạ
- Ăn gì ăn cá Tôi nhớ lại rồi tiếng Leng có vẻ rất vuị
- Toàn chuyện trẻ con. Miên hát đi Sơn bảo nàng.
- Ừ, tôi hát xong rồi đến Leng, Sơn nhé.
- Chúng tôi chỉ nghe thôị
Nàng hát và cảm giác như có một bàn tay nào đang tìm tay nàng. Nàng tự tin hơn nên có giọng hát như càng hay hơn. Nàng để nguyên tay nàng chạm vào bàn tay ấỵ Một bàn tay rất nóng ấm. Nàng chờ bàn tay ấy xoè ra để chụp lấy tay nàng, nhưng bàn tay đã rụt lại rồị Nàng cười thầm và hát tiếp. Nàng nghe tiếng Leng thở dài khi nàng biết Sơn đang đăm đăm nhìn nàng. Gió biển thổi mạnh hơn. Họ cùng về và im lặng.
Đêm nàng trằn trọc với những ý nghĩ. Nàng chờ một tiếng gõ cửa và nàng ngủ thiếp đị
Buổi sáng ngày thứ ba trong chuyến du lịch trọn gói, nàng không đi tắm. Nàng dậy sớm nhưng vẫn mặc nguyên bộ váy trắng đi chân trần vào rừng dương. Nàng thơ thẩn và đầu óc toang tuếch, không một nét nhạc, không một câu thơ và không một ai cả. Thỉnh thoảng nàng cúi xuống nhặt những vỏ ốc sặc sỡ với ý nghĩ sẽ đem về cho con rồi lại vất đi vì nàng nghĩ còn lâu nàng mới gặp con. Đến một bãi cỏ rất xanh nàng ngồi xuống đó. Nắng buổi sớm rực rỡ. Đột nhiên nàng cảm thấy thương thân. Nước mắt nàng ứa ra giàn giụạ Nàng nghĩ về người thứ bạ Nàng đã từng là người thứ nhất, chứ không phải là người thứ ba