Sơn lặng lẽ bên nàng từ lúc nàọ Vẫn một cái nhìn đằm thắm và chằm bặp khi xưạ - Chị là một người đàn bà cô đơn phải không?
- Sao anh biết?
- Chị đã nói thế.
- Tôi nói bao giờ?
- Bây giờ.
Nàng kể cho anh nghe về cuộc đời nàng, đoạn bắt đầu từ tên Miên. Anh xích lại gần nàng và cầm lấy tay nàng. Nàng dịu dàng nép vào anh. Anh quàng tay qua vai nàng. Nàng chờ một chiếc hôn của thời nàng đã dứt nó rạ Không! Anh kêu lên nho nhỏ. Anh buông nàng ra và kéo nàng đứng dậy:
- Mình xuống tắm đi rồi về ăn sáng, có lẽ Leng chờ đấỵ
- Vâng.
Nàng cố kìm một cơn giận trong lòng. Nàng bơi quyết liệt bỏ xa anh rồi quay lên bờ. Trong bữa ăn, nàng vui vẻ lạ thường. Nàng pha trò với Leng. Cả ngày hôm ấy nàng nhập bọn với những người đàn ông khác trong cùng nhà nghỉ.
Buổi tối Sơn và Leng sang rủ nàng ra biển. Nàng từ chốị Nàng đóng chặt cửa, đọc sách và thỉnh thoảng hát nho nhỏ.
Ngày thứ tư, nàng không ra biển sớm. Ăn sáng xong, nàng vào phòng nằm nghỉ. Đến gần trưa khi mặt trời đốt nóng nước biển nàng mới ôm phao ra tắm. Sơn và Leng đang ngồi nghỉ trên bãị Nàng nô đùa với sóng để trút mọi toan tính. Cảm thấy mệt nàng vào một quán giải khát. Nàng nằm đu đưa trên ghế mơ màng. Một bàn tay lạ ấp vào đầu gối, nàng mở choàng mắt ra rồi kêu lên ngạc nhiên. Một sự tình cờ lần nữa hay Thượng đế đã run rủị Người đàn ông đã đầy đủ vợ con mà một thời nàng lầm tưởng là tình yêu đang hiện diện trước mặt nàng. Ông ta bệ vệ, và đầy vẻ thành đạt. Ông ta kéo ghế ngồi cạnh nàng:
- Em đẹp lên rất nhiềụ Em không đi cùng chồng con chứ?
- Thế anh cũng không đi cùng bà nhà ử
- Tôi đi chỉ có một mình. Em sống thế nàỏ Có hạnh phúc không?
- Bình thường như cuộc sống hàng ngày này thôị
- Em vẫn làm thơ chứ?
- Như hơi thở.
- Em vẫn ngang bướng như ngày nàọ
Những câu chuyện không đầu không cuối làm thời gian trôi qua rất nhanh. Cuối cùng người ta cũng đã biết được nàng ở đây chỉ có một mình.
- Tối nay em chờ anh nhé.
Từ đó cho đến tối nàng đi ra đi vào nghĩ ngợị Thực chất nàng đã chịu sự cô đơn từ lâu lắm rồị Nàng lại là một người đàn bà rất khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tâm hồn. Nhiều lúc nàng cũng khát khaọ Nhưng người đàn ông ấy đã từng là kẻ lừa dối nàng. Không có chút tình yêu nào trong đó cả. Nàng đã từng đau đớn rất nhiều khi nghĩ lại những gì mình đã trải qua với người đàn ông ấỵ Nàng lại giằng xé giữa lý trí và ham muốn. Cuối cùng nàng ngả về sự ham muốn. Nàng nghĩ rằng mình chẳng còn gì để giữ nữạ Nàng ăn uống vội vàng rồi về phòng. Nàng chọn bộ váy áo đẹp. Nàng trang điểm cầu kỳ. Nàng ngồi pha ấm nước chè nhấm nháp chờ tốị
Cộc, cộc. Tiếng gõ cửa vang lên. Nàng vội ra mở cửạ Không phải người đàn ông ấy mà là Sơn. Từ sáng nàng đã không còn để tâm đến Sơn và Leng nữạ
- Tôi vào được không?
- Nhưng tôi không rảnh rỗi lắm đâụ
- Nhưng tôi cũng chỉ gặp chị vài phút thôị
- Mời anh vàọ
Nàng nhìn anh giễu cợt và hãnh diện. Anh hơi cúi mặt xuống như đắn đọ Sau đó anh ngẩng lên quả quyết:
- Miên sẽ không đi với người đàn ông đó chứ?
- Người đàn ông nào cở
- Người đàn ông mà Miên đã từng kể và sáng nay ông ta đã gặp lại Miên đó thôị
- Cảm ơn Sơn, nhưng đó là việc riêng của tôị
- Nhưng Miên đừng đi, hãy đừng đi với ông ta nữa để tôi nghĩ về em
- Anh muốn nghĩ về tôi làm sao tùy anh thôị
- Có lẽ thế. Chào Miên.
Nàng bực bội đóng sập cửa lạị Nàng cởi bỏ quần áo rồi lên giường nằm. Nàng úp chiếc gối lên mặt. Đầu óc nàng rối tung. Nỗi thương thân làm nước mắt nàng giàn giụạ Nàng giận hết thảy những người đàn ông đã qua đời nàng. Sơn, người đàn ông ấy và chồng nàng. Nàng sẽ không cần ai nữa cả. Hãy cút hết cả đị
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Nàng bịt chặt tai để xua đuổi nó đị Nàng nhủ mình không được mở cửạ Tiếng gõ cửa nhẫn nại vang lên. Chừng vài phút sau thì im bặt. Nàng trở dậy uống mấy viên thuốc ngủ mà nàng luôn mang bên cạnh.
Ngày thứ 5. Mệt mỏi quá nàng không trở dậy để ra biển sớm được. Nàng đi ăn sáng và sắp xếp đồ dùng để chuẩn bị về nhà. Nàng lên xe sau cùng để tránh ngồi cùng với Sơn và Leng. Nàng ngồi một mình ở cuối xe, tuy rất xóc nhưng không saỵ Nàng nghĩ về chuyến đi và tất cả những gì đã trải quạ Cuối cùng thì nàng cũng chỉ biết đến những ái tên của họ Leng và Sơn. Nhưng họ thế nào, họ có biết nàng là cô nữ sinh ngày xưa với cái tên đối diện với cái tên nàng đang mang bây giờ. Mai là ánh sáng, còn Miên là bóng đêm. Ừ, thật thú vị biết bao khi họ chẳng biết được điều ấy mà chỉ có một mình nàng biết thôị Nghĩ về Sơn, nàng cho rằng anh vẫn vậỵ Một người đàn ông nàng không thể nắm bắt và hòa nhập được, cho dù anh có chạm vào nàng. Nghĩ về Leng, nàng cảm thông hơn. Cho dù Leng và Sơn chỉ là một cặp tình nhân thì Leng là người đàn bà đầy đủ uy lực để nắm giữ Sơn cho riêng mình. Chỉ riêng của mình mà thôị Dù sao chuyến đi cũng thật thú vị. Nàng biết sống thế nào với thời gian trước mắt. Nàng sẽ tìm kiếm một người đàn ông riêng cho mình, của riêng mình mà thôị Việc này nàng sẽ làm được.
*
Sơn đã nhiều lần ngoái lại nhìn Miên. Anh rất muốn xuống ngồi cạnh nàng, nắm chặt tay nàng và yêu nàng.
- Anh biết chính là em. Em vẫn như thế chẳng thể nào khác được.
Leng biết Sơn đang nghĩ về Miên. Nếu thời gian quay ngược trở lại 20 năm trước chắc cũng vẫn xảy ra như thế thôị Sơn sẽ từ bỏ ta để đến với người đàn bà kia nhưng anh sẽ không làm người đàn bà ấy dỗi hờn, xua đuổi anh nữa đâụ Anh sẽ biết cách ghì chặt lấỵ Ta biết anh vẫn yêu nàng. Nhưng ơn trời, anh ấy là của riêng tạ Người đàn bà ấy thật quyến rũ nhưng Sơn lại không phải là của riêng nàng.